KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 232

Tôn Nhiên đẩy đống vỏ hải sản chất cao như ngọn núi nhỏ về phía trước,
lẳng lặng nhìn Yến Ngọc.
Yến Ngọc cười cười, thần sắc nhàn nhạt.
Kinh Mịch Ngọc cắn cây tăm trúc, “Trả lời thật lòng đi.” Bây giờ đang có
Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán ngồi kế bên, lá gan của cô cũng lớn hơn
không ít.
Yến Ngọc hỏi lại, “Tôi hại cô làm gì? Vì tài hay vì sắc?”
Hai điểm này cô cũng không so được với anh, đương nhiên không có gì
phải sợ. Thật ra nếu cô đã hỏi câu hỏi đó thì ít nhiều cũng có thể đoán được
Yến Ngọc sẽ không hại mình. Chỉ có điều, cô thấy vẫn nên nói chuyện cho
rõ ràng thỏa đáng. Kinh Mịch Ngọc tiếp tục đâm đâm thịt ốc, giả bộ bi
thảm, “Sau này cũng đừng bán tôi đi nhé!”
“Ừm, tôi hứa với cô.” Có lẽ dáng vẻ nhíu mày mếu máo của Kinh Mịch
Ngọc quá đáng thương, ngữ khí của Yến Ngọc cũng nhẹ hơn rất nhiều,
“Đừng đâm con ốc đó nữa, vỏ nát hết rồi kìa.”
Con ngươi Củng Ngọc Quán đảo qua đảo lại giữa hai người họ. Anh ta
ngửa ghế, hai tay nắm lan can bằng gỗ, không có thành ý nói, “Mua bảo
hiểm tai nạn ngoài ý muốn đi.”
Kinh Mịch Ngọc chửi anh ta, “Chủ ý ngu ngốc.” Tâm trạng của Kinh Mịch
Ngọc cũng trở nên thoải mái hơn, bắt đầu giành hàu với Tôn Nhiên.
Thời điểm bà chủ bước tới bàn họ để tính tiền thì có một cơn gió nhẹ thổi
tới, bỗng nhiên bà cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái. Mắt bà chủ nhìn
qua nhìn lại ba người đẹp trai ngồi cạnh bàn, “Ai là người trả tiền đây?”
Kinh Mịch Ngọc duỗi thẳng tay, lắc lư trước mắt bà chủ, “Ở đây, là tôi.”
Lúc này mắt bà chủ mới nhìn thẳng về phía Kinh Mịch Ngọc. Nam nhiều
nữ ít đi ăn cơm, mà nữ lại tính tiền thì đúng là hiếm thấy. Bà đặt hóa đơn
lên mặt bàn.
Kinh Mịch Ngọc nhìn mấy hàng rồi chống mặt lên tay phải, ngoắc tay với
bà chủ.
Bà chủ xoay nửa người, cười híp mắt hỏi, “Sao vậy? Hóa đơn có vấn đề hả
cháu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.