KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 233

Ngón trỏ của Kinh Mịch Ngọc chỉ ba người đàn ông từ trái qua phải, nhỏ
giọng nói, “Bọn họ đều là người cháu nuôi.”
Bà chủ không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Nãy giờ trong mắt bà không
hề chú ý đến sự tồn tại của Kinh Mịch Ngọc, bây giờ thì kim quang lóe lên,
“Đúng là rồng giữa biển người, một nuôi ba nha.”
Tay phải của Kinh Mịch Ngọc xòe ra, giả bộ như đang quạt gió, đầu tiên là
nhìn ra sông Vu Âm, sau đó lại ai oán nhìn về phía đối diện một lát, thở dài
nói, “Trốn không thoát vực sâu của tội lỗi và ham muốn.” Cô nói xong thì
lấy ra một tấm thẻ vàng, ưu nhã đưa cho bà chủ.
Bà chủ cúi người nhận lấy.
Kinh Mịch Ngọc nhìn theo bóng lưng của bà chủ, bật cười sung sướng.
Ba người đàn ông cũng làm bộ như không nghe thấy mấy câu nói kia của
cô.
Lúc xuống lầu đi ngang qua hồ cá, ánh mắt bà chủ nhìn bọn họ hơi thay
đổi.
Củng Ngọc Quán hảo tâm nói với Yến Ngọc, “Tôi và anh Tôn thì không
sao, chỉ xem như là hai lữ khách từng đi du lịch ngang đây thôi. Còn anh,
cũng đừng đến tiệm này ăn nữa.”
Yến Ngọc ngoái đầu nhìn bà chủ một cái.
Đôi mắt mông lung của anh dưới đèn đuốc nửa đêm làm cho bà chủ cảm
thấy, đây chính là ánh mắt của một người lương thiện, chỉ vì bất đắc dĩ mà
phải làm kỹ nam.
Ánh mắt của bà chủ chợt thay đổi, “Đi thong thả nha cậu nhóc đẹp trai.”
Kinh Mịch Ngọc đứng kế bên trừng trừng nhìn anh. Nửa đêm canh ba còn
phóng điện với một người dì trung niên hả?
Lúc trở lại khách sạn, cô lại lườm nguýt Yến Ngọc thêm cái nữa.
Yến Ngọc cười cười.
Củng Ngọc Quán xuống xe trước. Khi Kinh Mịch Ngọc chuẩn bị bước ra
ngoài thì nghe Tôn Nhiên nói, “Tôi với Yến Tị có chút việc, hai người lên
trước đi.”
“Được, đừng nói quá muộn.” Cô vừa nói xong thì trong đầu lại vô thức gán
ghép hình ảnh của Yến Ngọc và Tôn Nhiên lại cùng nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.