KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 236

Kinh Mịch Ngọc đang nằm ngửa, giơ hai tay lên, tay trái hỏi, “Nếu như anh
ta là Hà Phác Ngọc thì mày sẽ làm gì?”
Tay phải trả lời, “Hỏi anh ta một chút xem anh ta đã từng nghe qua ngọc ở
núi Kinh chưa?”
Tay trái lại hỏi, “Lỡ anh ta phủ nhận thì sao?”
Tay phải nói, “Nếu vậy thì đúng là rất phù hợp với tính cách của anh ta.”
Hà gia, Yến gia.
Lão Chu từng nói, tư liệu hộ tịch ở Phục Chúc năm đó rất hỗn loạn, vì thế
nên nếu cả một nhà Hà thị mai danh ẩn tích thì cũng không phải là chuyện
khó.
Yến gia tuy nói nguyên quán của họ là ở Phục Chúc, nhưng cuộc sống
trước kia của bọn họ ra sao thì ai cũng không biết.
Yến Ngọc có phải Hà Phác Ngọc hay không cũng còn chưa xác định rõ.
Cho dù không phải thì hẳn là cũng có quan hệ nào đó.
Nếu đã như vậy thì nhiệm vụ xa xa khó vời lúc ban đầu dường như lập tức
trở nên sáng tỏ thông suốt.
Nhưng mà, Kinh Mịch Ngọc lại có suy nghĩ lùi bước.
Trước đây vài năm, cô chỉ mong sớm ngày tìm được ngọc ở núi Kinh để có
thể sớm được giải thoát. Nhưng bây giờ, tuy đáp án đang ở ngay trước mắt
nhưng ngược lại cô lại không dám đưa tay vén bức màn lên.
Kinh Mịch Ngọc lấy mu bàn tay che mắt lại.
Yến Ngọc biết rõ mục đích của cô, nhưng lại không nói rõ ràng. Tại sao
anh không trực tiếp thiêu hủy tầng sương mù này đi?
****
“Tiểu thiếu gia, để tôi giúp cậu mang hành lý.”
Mới sáng sớm, Lý Hòa Chí đưa tay muốn nhận lấy vali trên tay Yến Ngọc
thì bị anh ngăn lại, “Chú Lý, cháu tự làm được.”
Yến Ngọc ném vali vào cốp xe phía sau.
Lý Song Anh đứng trước cánh cửa làm bằng đá travertine vàng của trang
viên. Lúc này, ánh nắng mặt trời cũng không quá chói chang. Bà đeo kính
râm, “Vội chạy về đến vậy à?”
“Ở Bắc Tú còn có việc.” Yến Ngọc đáp lại bà bằng một nụ cười tùy tiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.