KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 254

“Không biết xấu hổ.”
Yến Ngọc đi đổi xu để gắp, lúc sắp thành công thì Kinh Mịch Ngọc lại hồi
hộp đến mức cứ kéo kéo tay anh, làm tay Yến Ngọc bị nghiêng đi. Mấy lần
như thế, cuối cùng anh đành chấp nhận chấm dứt trong sự thất bại.
Thằng bé đã ăn xong cây kem, hùng hồn nói, “Vẫn là ba cháu đẹp trai
nhất!”
Thần sắc của bé gái đã từng khen ngợi Yến Ngọc ngây dại, sự chờ mong
từng hiện lên trong đôi mắt dần vỡ vụn, “Mẹ em nói, cái này gọi là sự hào
nhoáng bên ngoài.”
Kinh Mịch Ngọc cũng rất kinh ngạc, “Kỹ thuật của anh sao tệ dữ vậy?”
Cũng không hơn cô được bao nhiêu.
Yến Ngọc lạnh lùng nói, “Nếu cô không nhích tới nhích lui thì đã sớm gắp
được rồi.”
Kinh Mịch Ngọc nhìn con thú bông bằng ánh mắt khát khao, “Gà con của
tôi!”
“Đi mua một con.” Yến Ngọc xoay người.
Kinh Mịch Ngọc đi theo sau, tiếp tục hỏi, “Kỹ thuật của anh sao tệ dữ
vậy?”
Yến Ngọc quay đầu, “Đừng có lặp đi lặp lại y như cái máy vậy.”
“Sao anh có thể có kỹ thuật dở tới vậy thế?” Kinh Mịch Ngọc đổi cách hỏi.
Đôi mắt của Yến Ngọc lạnh lẽo, cực kỳ lạnh lẽo, “Đây là lần đầu tiên tôi
chơi trò này.”
Có một người phụ nữ băng qua dòng người, bước nhanh tới, “Trình Duy.”
Thằng bé ban nãy chạy tới, kéo tay mẹ mình, “Mẹ ơi!”
Bé gái đứng im tại chỗ, nhăn mặt ủy khuất, “Mẹ chị đâu?”
Con bé hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, nhìn thấy phía trước có một người
phụ nữ tay cầm quạt, chậm rãi đi đến, “Tả Tả, con chạy nhanh vậy sao mẹ
đuổi theo kịp?”
“Mẹ, mẹ.” Con bé cười rộ lên, bổ nhào vào trong lòng mẹ mình.
Yến Ngọc mua cho Kinh Mịch Ngọc một con gà bông rất to ở một cửa
hàng bán đồ chơi cho con nít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.