KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 284

Nhưng đến tận bây giờ cô mới biết, đây chính là ý chỉ của trời xanh, để cô
đi cứu Yến Ngọc một mạng.
Kinh Mịch Ngọc bơi tới bên người Yến Ngọc.
Sắc mặt anh trắng bệch, không có phản ứng gì.
Hai tay cô vòng qua ngực Yến Ngọc, kéo anh bơi tới một chỗ đá ngầm
tương đối bằng phẳng trồi lên trên mặt nước. Cô sử dụng toàn lực, đẩy anh
lên.
Kinh Mịch Ngọc mệt mỏi đến mức đứng không vững, việc bơi lội đã tiêu
hao gần như toàn bộ thể lực của cô. Kinh Mịch Ngọc ngã ngồi bên cạnh
Yến Ngọc, đưa tay thăm dò mũi anh.
Không có hơi thở.
Kinh Mịch Ngọc giật mình, vội vàng cúi đầu nghe nhịp tim Yến Ngọc, rồi
xem thử mạch đập của anh.
Mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn còn đập.
Kinh Mịch Ngọc bóp miệng Yến Ngọc, dùng ngón tay móc quang khoang
miệng anh, lấy ra được mấy sợi tảo biển và một ít nước bùn. Cô lại tiếp tục
móc mũi anh để lấy hết nước bùn trong mũi ra.
Kinh Mịch Ngọc ấn ngực Yến Ngọc, lại nâng cằm, bịt mũi anh lại, sau đó
hít sâu một hơi, bắt đầu thổi khí vào miệng anh.
Lặp đi lặp lại vài lần thì cô kiểm tra lại mạch đập của anh. Đã mạnh hơn
vừa nãy rồi.
Thật đội ơn cô của năm đó đã quyết định học những kỹ năng này, nếu
không chờ đến lúc đội cứu hộ đến nơi thì chắc tình trạng Yến Ngọc cũng
không ổn lắm đâu.
Sau một lúc lâu, ngực Yến Ngọc nẩy lên, ho ra mấy ngụm nước.
“Yến Ngọc, Yến Ngọc.” Cô mừng rỡ gọi.
Anh mở mắt, ánh mắt cũng không giống như ngày thường, âm trầm, còn
phủ đầy sự lo lắng. Con ngươi đen, mặt lại trắng bệch, như đang nặng nề đè
nén một loại tâm tình nào đó.
Nhưng Kinh Mịch Ngọc lại không chú ý tới, chỉ hỏi, “Anh ổn không?”
Hai mắt Yến Ngọc lại nhắm nghiền, hô hấp hơi gấp gáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.