KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 291

“Không biết bơi thì đừng lái ca nô.” Kinh Mịch Ngọc nhìn anh chằm chằm,
nói chuyện hệt như gà mẹ, “Nếu tôi là ba mẹ của anh thì đã bắt anh bỏ từ
lâu rồi. Chuyện này không hề giống như việc trẻ con chơi nước, chơi với
biển cả thì có khi chỉ cần vài phút cũng đủ chơi chết anh rồi. Lần này do có
tôi trượng nghĩa nên anh mới nhặt được cái mạng về nhà đấy.”
Yến Ngọc nhắc lại, “Tôi biết bơi, chỉ là không giỏi lắm thôi.”
“Mạnh miệng.” Cô nở nụ cười, giọng nói như che chở cho con trai mình
vậy, “Thôi được, đi thôi. Để tôi đưa anh về nhà.”
Kinh Mịch Ngọc lái xe về Cảnh Viên.
Tuy Yến Ngọc ngoài miệng nói không sao nhưng thật ra cơ thể và tâm lý
vẫn còn rất khó chịu. Anh đang ngồi rất yên tĩnh thì Vu Kim Mi gọi điện
đến, chuông điện thoại vang lên mấy tiếng Yến Ngọc mới nhận, “Vu tiểu
thư tìm tôi có việc?”
Cho dù Yến Ngọc vẫn duy trì giọng điệu như thường ngày nhưng không
hiểu sao Kinh Mịch Ngọc lại cảm thấy tâm trạng của anh lúc này không
được tốt cho lắm.
Cô còn nghe anh nói, “Tôi không đang ở Vu Âm, về Bắc Tú rồi.”
Haiz. Tâm trạng đâu chỉ là không tốt lắm, phải nói là quá tệ.
Nhưng mà bỗng nhiên một giây sau Yến Ngọc lại cười, “Nếu cô có hứng
thú với cổ ngọc đến vậy thì đi mà lôi kéo mẹ nhỏ của tôi đi, cố gắng làm
sao để tương lai hai chúng ta có một đám cưới thật hoành tráng, rồi sau đó
Giản Ngọ sẽ nổi giận đùng đùng đến cướp dâu đó. Như vậy cũng đủ làm cô
hài lòng rồi nhỉ?”
Bây giờ Kinh Mịch Ngọc mới phát hiện, thì ra biệt danh của Giản Dự và
Yến Ngọc đều là lấy từ canh giờ sinh.
Chỉ trách đầu óc cô không được linh hoạt. Kinh Mịch Ngọc đã sớm biết
biệt danh của Giản Dự là Giản Ngọ nhưng đó giờ cô vẫn chưa từng liên hệ
nó và cái tên Yến Tị.
“Không còn việc gì thì tôi cúp đây.” Yến Ngọc không buồn đáp lại Vu Kim
Mi nữa.
Kinh Mịch Ngọc tranh thủ thời gian dừng đèn đỏ để quan sát anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.