KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 292

Người vừa bị đuối nước, hoặc ít hoặc nhiều đều có bóng ma tâm lý, cô rất
thông cảm. Kinh Mịch Ngọc thử trò chuyện với anh, mở lời hỏi, “Hôn lễ
của anh và Vu tiểu thư đã được định rồi hả?”
“Tùy theo sự an bài của mẹ nhỏ tôi.” Lúc nói đến vấn đề này thì ánh mắt
của anh rất tự nhiên, giống như chỉ là việc lông gà vỏ tỏi, không liên quan
đến mình.
Kinh Mịch Ngọc cười hỏi, “Có muốn tôi chúc mừng sớm một tiếng
không?”
Yến Ngọc cười giễu một tiếng, “Chờ đến lúc phát thiệp mời thì cô chúc
mừng cũng không muộn. Chưa cưới thì cũng chưa biết được cô dâu là
người của ai đâu.”
Kinh Mịch Ngọc như bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Nghe có vẻ anh không được tự
do yêu đương lắm nhỉ?”
“Ha, đàn ông Yến gia bọn tôi rất yêu thích sự tự do. Ba tôi năm đó đầu bị
cửa kẹp, vứt bỏ mẹ tôi, chẳng phải cũng không có ai lên tiếng gì sao?” Ý
trào phúng trong lời nói của Yến Ngọc không che giấu chút nào, thậm chí
còn có sự xem thường, “Năm đó mẹ nhỏ của tôi chỉ là một người nhà quê,
bây giờ có thân phận rồi thì lại mắt chó coi thường người khác, còn thích
làm ra vẻ “phải môn đăng hộ đối” kia.”
Đây là những từ ngữ dùng để miêu tả trưởng bối à? “Ờ thì…” Cô cũng
không biết tiếp tục câu chuyện thế nào.
Yến Ngọc hiểu được bộ dạng muốn nói lại thôi này có ý nghĩa gì, chỉ cười
khẽ một cái, “Tôi không nói như vậy trước mặt bọn họ.”
Kinh Mịch Ngọc chỉ xem như anh đang bị kinh hãi do đã bị chìm trong
biển quá lâu nên dẫn tới tính cách hơi thất thường mà thôi.
Có thể phát tiết năng lượng tiêu cực ra ngoài cũng là một chuyện tốt.
Cô lại kéo dài đề tài này, “Sau này anh cũng sẽ nghe theo sự sắp đặt của mẹ
nhỏ anh hả?”
“Ai biết được. Chưa đến giây phút cuối cùng thì chính bản thân tôi cũng
không biết mình sẽ làm thế nào.” Như anh đã từng hứa sẽ tuyệt đối không
làm hại cô, nhưng trong lúc nguy cấp cũng đã chọn bỏ cô. Chỉ có điều,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.