KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 34

Trời đất trước mắt quay cuồng, tấm gương cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo,
ngũ quan của cô cũng vì thế mà biến dạng.
Còi báo động trong lòng cô vang lên mãnh liệt. Trong trường hợp này cô đã
hết sức cẩn thận, cả đường đi li nước đều không rời khỏi tay,
Nhưng cảm giác khó chịu bây giờ là do đã xảy ra chuyện gì?
Là ai?
Lúc nào?
Mục đích là gì?
Người kia đã xuất hiện rồi sao?
Nhân lúc vẫn chưa mất hết ý thức, cô cầm điện thoại, run rẩy tìm số điện
thoại của Tôn Nhiên.
Gõ tới gõ lui cũng không ra được ghép vần “S” nên Kinh Mịch Ngọc chỉ có
thể …. Kéo xuống dưới. Số điện thoại từng số một hiện lên, tầm mắt cô
cũng dần trở nên mơ hồ. Sau khi cố gắng chớp mắt, cuối cùng cô cũng tìm
được tên của Tôn Nhiên.
Lần đầu tiên, cô nhấn nhầm vào giao diện tin nhắn, bèn tranh thủ thời gian
thoát ra.
Kinh Mịch Ngọc thử vài lần, cuối cùng cũng gọi được. Cô thở gấp, đầu
lưỡi cứng lại, “Chỗ cũ… Nhà vệ sinh

[6]

, …Cứu tôi…” (chú thích: Nhà vệ

sinh ở Tụ Bắc, cứu tôi).
[6] Chỗ này chị Ngọc nói không rõ lời, nguyên văn là

哇生剑, nhưng mình

không biết dịch sao cho hay nên để luôn. Chú thích trong ngoặc là của tác
giả.
Giọng nói mơ hồ ban đầu của Tôn Nhiên lập tức trở nên rõ ràng, “Kinh
Mịch Ngọc?”
Cô nghe được giọng nói của cậu ta, nhưng lại đứng không vững. Lúc ngã
xuống, khuỷu tay cô đập vào thùng rác, điện thoại bị văng ra đến dưới bồn
rửa tay.
Xong rồi, cũng không biết Tôn Nhiên có nghe rõ cô nói gì không.
Kinh Mịch Ngọc cắn chặt răng, ngón trỏ trái đặt lên sàn nhà, dùng vết
thương nứt miệng do va quẹt vừa rồi vẽ ra từng đường vết máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.