Tăng Chi Bộ Kinh – Tập 2
159
người hiền thiện. Này các Tỷ-kheo, đây là hạng người hiền
thiện thuần thục thứ hai có mặt, hiện hữu ở đời.
7. Lại nữa, này các Tỷ-kheo, ở đây có hạng người hiền
thiện, thuần thục không có nghe tại một làng hay thị trấn kia,
có người đàn bà hay người đàn ông bị khổ đau hay bị mệnh
chung, không có tự mình thấy người đàn bà hay người đàn
ông khổ đau hay mệnh chung. Nhưng, khi có một người bà
con hay người đồng một huyết thống khổ đau hay bị mệnh
chung, người ấy do vậy bị dao động, kích thích. Bị kích thích,
vị ấy như lý tinh cần. Do tinh cần, với thân vị ấy chứng ngộ
được sự thật tối thắng; với trí tuệ, vị ấy sau khi thể nhập, thấy
được sự thật ấy. Ví như, này các Tỷ-kheo, con ngựa hiền
thiện thuần thục ấy, khi bị cây gậy thúc ngựa đâm vào thịt, bị
dao động, kích thích, Ta nói rằng, này các Tỷ-kheo, con
người hiền thiện thuần thục này giống như ví dụ ấy. Như vậy,
này các Tỷ-kheo, ở đây có hạng người hiền thiện. Này các
Tỷ-kheo, đây là hạng người hiền thiện thuần thục thứ ba có
mặt, hiện hữu ở đời.
8. Lại nữa, này các Tỷ-kheo, ở đây có hạng người hiền
thiện thuần thục không có nghe tại một làng hay thị trấn kia,
có người đàn bà hay người đàn ông bị khổ đau hay mệnh
chung, không có tự mình thấy người đàn bà hay người đàn
ông khổ đau hay bị mệnh chung, không có người bà con hay
người đồng một huyết thống khổ đau hay bị mệnh chung.
Nhưng khi tự mình cảm xúc những cảm thọ về thân khổ đau,
nhói đau, chói đau, mãnh liệt, kịch liệt, không phải khả hỷ,
không khả ý, đoạt mạng sống, vị ấy bị dao động, kích thích.
Bị kích thích, vị ấy như lý tinh cần. Do tinh cần, với thân, vị
ấy chứng ngộ được sự thật tối thắng; với trí tuệ, vị ấy sau khi
thể nhập, thấy được sự thật ấy. Ví như, này các Tỷ-kheo, con
ngựa hiền thiện thuần thục ấy, khi bị cây gậy thúc ngựa đâm