được cách nào để có thể diễn đạt nó một cách đơn giản và dễ hiểu nhất. (Có
lẽ điều này cũng có nghĩa tôi vẫn chưa có đủ kiến thức và hiểu biết về vấn
đề này). Nhưng dù thế nào tôi cũng vẫn khẳng những luận cứ của tôi là
đúng.
Một kết quả giống như thế này chính là một niềm vui lớn đối với một
nhà lý luận. Đó là một điều đáng ngạc nhiên nhưng cũng rất rõ ràng. Chúng
ta không cần phải nói bất cứ điều gì hay giới thiệu về chất lượng. Chúng ta
cũng không cần tạo các danh mục dài và rối rắm (“Đấu giá kiểu Anh ưu
việt hơn theo bất kỳ 7 điều kiện nào sau đây trong khi đấu giá kiểu Hà Lan
lại ưu việt hơn theo bất kỳ 6 điều kiện khác sau…”). Chúng ta có thể đưa ra
kết luận không quá 5 từ: “Mọi luật lệ đều tốt” và chúng ta có thể chứng
minh điều này một cách rõ ràng với bất kỳ ai có kiến thức về vi phân dù
chưa tốt nghiệp đại học. Học thuyết tốt nhất là học thuyết mà bất kỳ ai cũng
có thể nhận ra nó. Nếu học thuyết không làm được gì hơn ngoài việc xác
minh những gì chúng ta đã biết, thì nó không còn cần thiết nữa.
Thế nhưng… nó bị xáo trộn trong trường hợp những người phụ trách
buổi đấu giá thể hiện sự thiên vị rõ rệt đối với một số luật lệ. Gia súc và nô
lệ thường được đem bán trong các buổi đấu giá kiểu Anh, hoa tuylíp trong
các buổi bán đấu giá Hà Lan và quyền khai thác dầu mỏ trong các buổi bỏ
thầu kín. Nếu mọi luật lệ đều tốt cho người bán, vậy thì tại sao họ vẫn phải
thiên về một quy định nào đó.
Một nhà kinh tế học có thể sẽ cảm thấy hấp dẫn với câu trả lời rằng bởi
những người điều khiển cuộc đấu giá không phải là những nhà kinh tế, và
vì vậy, họ dường như không được cập nhật những thông tin mới nhất.
Không chỉ nhiều nhà thầu không muốn đặt mua tờ báo Journal of
Economic Theory, mà kiến thức vi phân của họ cũng tồi tệ đến nỗi họ khó
có thể giữ sự cân bằng trong lĩnh vực của mình mặc dù có cố gắng thật sự.
Nhưng sự lôi kéo của các nhà kinh tế học là cách phản đối hữu hiệu nhất.
Giả định rằng những người bán đấu giá để kiếm sống biết họ đang làm gì là
hoàn toàn hợp lý và nếu có sự khác nhau giữa hành vi của họ với các quy
định của nhà lý luận kinh tế thì đó là vì nhà lý luận đang thiếu một cái gì