hội. Khi Trung Quốc bắt đầu thực hiện việc di dân với quy mô 250 triệu người
trong tương lai, đây sẽ là một thử thách không nhỏ về việc lựa chọn cách thức
thực hiện với chính phủ. Ngoài ra, cũng cần chú trọng về tiêu chuẩn cho vay tín
dụng cũng như hệ thống đánh giá, quản trị rủi ro trong hệ thống NHTM.
Về cân bằng cung cầu, cầu diện tích nhà ở đang vượt quá khả năng cung – với
giả thiết 250 triệu người sẽ trở thành cư dân thành thị trong vòng 10 - 15 năm tới.
Việc mở rộng cung diện tích vừa chịu sự ràng buộc của việc làm suy giảm nguồn
cung đất nông nghiệp vừa chịu sự ràng buộc của ngân sách dành cho khai thác và
sử dụng đất phi nông nghiệp. Đối với các tỉnh Trung Quốc – đang chìm trong các
khoản nợ gia tăng với tốc độ nhanh – điều này hàm ý rằng một sự vận động
chính sách để chính phủ Trung Quốc thông qua luật cho phép địa phương tự phát
hành trái phiếu huy động vốn sẽ được đẩy mạnh. Nhưng kể cả khi điều này thành
hiện thực, nó sẽ đi liền với một rủi ro cần kiểm soát khác – tốc độ gia tăng và khả
năng trả nợ của địa phương.
TÀI LIỆU THAM KHẢO
Allen, Franklin, Jun “QJ” Qian, Chenying Zhang, Mengxin Zhao (2012),
“China’s financial system: Opportunities and challenges”, NBER Working
Paper Series, số 17828.
Barth, James R., and Michael Lea, Tong Li (2012), China’s housing market
– Is a bubble about to burst?, Milken Institute, tháng 12.
Bình Tân Kiều (2011), “Tìm tòi mô hình mục tiêu của việc xây dựng nhà ở
xã hội tại Trung Quốc”, Quan sát kinh tế Trung Quốc, số 27, tr.2-10.
Cáp Kế Danh (2013), “Triển vọng kinh tế toàn cầu và đô thị hóa tại Trung
Quốc”, Quan sát kinh tế Trung Quốc, số 32, tr.1-16.
Christine P. W. Wong, D. Bhattasali (2003), Trung Quốc: Phát triển quốc
gia và tài chính địa phương, NXB Trung Tín.
Deng, Yongheng, J. Gyourko, và Jing Wu (2012), “Land and house price
measurement in China”, NBER Woking Paper Series, số 18403.