KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 156

26.

Một mùa đông nữa lại đến.
Đêm đã về khuya, anh vặn nhỏ đèn bàn, chui vào chăn thì nghe tiếng gõ

nhẹ lên kính cửa.

- Ai ngoài đó?
- Dạ em.
Anh đoán không ra giọng người con gái ấy là ai, vẫn quần đùi, chân trần

anh vội mở cửa, rồi để mặc cho cô ta khép lại, gài then, còn mình thì lao vào ổ
chăn vì lạnh và xấu hổ. Cô gái đó là Tiêu Tiêu, nữ sinh trung học. Tiêu Tiêu
tháo khăn len trùm kín đầu làm lộ rõ khuôn mặt trắng bạch, giá lạnh. Anh hốt
hoảng hỏi gấp:

- Có chuyện gì phải không, Tiêu Tiêu?
- Dạ không - Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, lúc này anh vẫn ngồi trên

giường và đôi chân giấu kín trong chăn.

- Mở lò sưởi đi, chết cóng rồi kìa.
Tiêu Tiêu cùng một toán học sinh trung học tự nguyện đến cơ quan anh đi

thực tế tham gia phong trào, và nhanh chóng cũng phân chia thành hai phái.
Cô bé này và một vài bạn nữa ngã về phe anh, nhưng rồi như gió thổi, dao
động không kiên định, ồn ào được mấy hôm là chuồn thẳng, chỉ mỗi Tiêu Tiêu
còn ở lại. Khác với bạn học của mình hung hăng sôi nổi, Tiêu Tiêu rất tĩnh
lặng ngồi nghe, xem báo, hoặc sao chép đại tự báo; cô gái viết bút lông cũng
khá, và nhẫn nại, chịu khó. Lần ấy chép xong loạt bài đại tự báo, căng dán đây
đó hoàn tất thì đã chín giờ đêm, Tiêu Tiêu bảo nhà cô ta ở Cổ Lâu, thuận
đường về anh đã đèo Tiêu Tiêu luôn một thể, anh bảo Tiêu Tiêu cùng vào
phòng mình nấu tí mì lót dạ. Anh tiếp tục đèo Tiêu Tiêu đến một con hẻm thì
cô ta nhảy xuống, chưa kịp nghe hai chữ “đến rồi”, anh chẳng còn thấy Tiêu
Tiêu đâu nữa.

- Em ăn uống gì chưa?
Tiêu Tiều gật đầu, lửa lò sưởi làm ấm căn phòng và làm đôi má cô ta ửng

đỏ. Cũng đã lâu anh và Tiêu Tiêu không có dịp gặp nhau nên rất nóng lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.