KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 126

Anh hãy cho anh ấy, đứa bé ấy, cậu thiếu niên ấy, chàng trai chưa thành

niên ấy, kẻ nằm mơ giữa ban ngày ấy, tín đồ cuồng vọng ấy, thằng cha dần dần
trở thành giảo hoạt ấy, con người chưa mất hết lương tri nhưng đã có tà tâm ấy
qua đi, vì anh ấy đã ít nhiều đồng tình với anh. Từ trong kí ức của anh, hãy
cho anh ấy đi ra, đừng biện hộ anh ấy và cũng đừng sám hối thay cho anh ấy.

Lúc anh quan sát và lắng nghe anh ấy, nhất định sẽ ôm bao sầu muộn.

Cũng hãy đừng lấy bất cứ tình cảm nào để khỏa lấp nỗi thương đau. Khi bóc
trần anh ấy ra khỏi tấm mặt nạ để quan sát và thẩm định, anh còn phải hư cấu,
hư cấu một nhân vật không liên can đến mình, chỉ có phát hiện thì câu chuyện
này mới làm anh hứng thú, hiếu kì, khám phá để viết.

Anh không được làm trọng tài, cũng không nên xem anh ấy như người

chịu nạn, nhường chỗ cho những đau khổ và phẫn uất làm tổn hại nghệ thuật
là quan sát và thẩm định lần này. Thật là lí thú bởi vì không phải sự phán xét
của anh cũng như lòng phẫn nộ của anh ấy, không phải nỗi thương cảm của
anh hay bao thống khổ của anh ấy, mà là tự thân một quá trình phản tỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.