KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 193

- Hẵng gượm, để mình nghĩ lại xem... à có, tổ chức đã hỏi một lần, nhưng

cách nay đã nhiều năm lắm rồi - Lương Khâm sợ hãi, vừa nói vừa khóc.

- Đừng khóc, người trên đường nhìn thấy thì càng gay go.
- Cậu cứ nói thẳng cho mình nghe, mình sẽ không làm cậu phải chịu liên

lụy đâu.

- Chỉ nhắc cậu cẩn thận, người ta nghi ngờ và bắt đầu để ý rồi đấy.
- Nghi ngờ gì?
- Mình cũng chẳng rõ.
- Mình có viết một lá thư gửi đi Hương Cảng cho anh bạn láng giềng,

quen nhau từ nhỏ, cùng lớn lên trong con hẻm ấy, về sau bà cô anh ta đón sang
Hương Cảng định cự. Mình nhờ anh ấy mua giúp cuốn từ điển tiếng Anh
thông dụng. Chỉ vậy thôi, chứ có chuyện gì ba đời bảy kiếp nào đâu, vả lại
phải nói thêm rằng hồi chiến tranh Triều Tiên, mình vừa tốt nghiệp đại học
ngoại ngữ liền tòng quân làm phiên dịch cho trại tù binh...

- Sau đấy cậu có nhận được cuốn từ điển đó hay không?
- Không nhận được... nghĩa là lá thư ấy đã bị giữ lại?
- Ai mà biết!
- Nghi ngờ mình... gián điệp cho nước ngoài?
- Đó là do cậu tự suy diễn.
- Thế thì cậu có nghi gì mình hay không?
- Mình chỉ nhắc cậu cẩn thận.
Một chiếc xe điện không ray hai toa chạy lướt qua, ghi đông xe đạp của

Lương Khâm loạng quạng, suýt nữa thì tông vào, thật hú vía. Lương chẳng
chú ý gì cả, mải nhớ lại chuyện xưa và nhận ra rằng:

- Hèn chi họ đã bắt mình phải giải ngũ!
- Đó là chuyện nhỏ.
- Còn chuyện gì nữa, nói đi, mình không bán đứng hay đánh chết cậu đâu

mà sợ!

- Đừng bao giờ cán mạng sống của mình vào trong đó!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.