KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 196

Vừa từ nông thôn lao động cải tạo trở về thì được phục hồi danh dự, chức

vụ và tiền lương, nhưng ông cụ cứ một mực đòi nghỉ hưu, đi Bắc Kinh thăm
anh và dự định rồi sẽ du sơn du thủy để thư giãn tâm, thân, an dật tuổi già.
Nào ngờ mới đưa cụ dạo chơi Di Hòa Viên một ngày, đêm về thổ huyết, sáng
hôm sau đưa vào bệnh viện kiểm tra, người ta nói phổi ông cụ có bóng đen,
chẩn đoán xác minh mắc bệnh ung thư vào giai đoạn hậu kì. Chỉ một ngày một
đêm mà căn bệnh của cha bỗng trở thành ác tính, sáng ngày mai, vừa mới tinh
mơ đã trút hơi thở cuối cùng. Lúc ông cụ còn sống, anh có hỏi, vì sao ba lại đi
tự sát; ông trả lời, chẳng muốn sống làm gì nữa, thế mà bây giờ khi vừa được
sống, cần sống, thiết tha sống thì ba đã đột tử. Tại lễ truy điệu, người ta đề
nghị đại diện tang quyến có đôi lời vĩnh quyết. Anh không nói là cha mình
chưa hề làm cách mạng, cũng chưa hề chống cách mạng, nên không thể xưng
hô đồng chí; anh chỉ nói mỗi câu “Ba tôi là con người mềm yếu, nguyện cầu
linh hồn ông an nghỉ chốn trời cao”, nếu trên ấy thực sự có thiên đường!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.