KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 199

Đầu và mặt đều bị chiếu phủ kín, không thể nhận rõ là ai, vả lại đã chắc

gì còn?

- Từ lầu mấy?
- Nào ai biết!
Tòa lầu có ngàn con người, có trăm ô cửa, thật khó có thể xác định là ai

và từ đâu.

- Lúc mấy giờ?
- Khi trời gần sáng...
Nói đúng hơn là sau hội nghị thanh tra.
- Có ai nghe thấy không?
- Hỏi vớ vẩn!
Đồng nghiệp, đồng sự, đồng chí của người xấu số cũng chỉ hỏi han qua

loa, dừng lại giây lát, rồi vội vàng vào phòng làm việc của mình, nhìn lên tấm
hình lãnh tụ treo trên tường hoặc chằm chằm vào cái ót của người đến trước để
tám giờ đúng, các loa phóng thanh nổi nhạc và mọi người đồng loạt cất cao lời
ca “Ra khơi nhờ tay lái vững”, và đây là lúc mà tổ ong khổng lồ giữ trật tự
nhất.

Một bức thư gửi cho anh để sẵn trên bàn làm việc, anh giật mình sợ hãi.

Lâu lắm rồi có viết lách với ai đâu, vả lại nếu liên lạc thì cũng không ghi địa
chỉ cơ quan. Anh không dám mở xem mà vội nhét vào túi quần và cả một buổi
sáng cứ ngồi phán đoán ai là người viết lá thư này, nét chữ lạ lẫm, hay là thư
tố cáo, hay là thư nặc danh nhắc nhở, dán tem tám xu ngoại tỉnh, cũng có thể
người trong thành phố, thậm chí cùng cơ quan muốn che mắt thiên hạ mà ngụy
trang như thế, hay là của lão Đàm, lão Đàm giờ này đâu có thể viết thư, hay là
cạm bẫy nhử ta vào tròng... Anh lo lắng, không khéo trong danh sách thanh tra
đợt ba đã có tên anh, anh cúi gằm mặt xuống và tưởng tượng bất kì ai đi ngoài
hành lang cũng đều đang dò xét anh, bởi vì đại diện ủy ban quân quản vẫn
thường xuyên động viên “Đại kiểm tra, đại vạch mặt, quét sạch bọn phản động
chống phá cách mạng đang ẩn nấp trong chúng ta”. Anh nhìn ô cửa sau lưng,
bất giác nghĩ đến thi thể đắp manh chiếu nằm dưới tòa lầu và lạnh toát mồ hôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.