KINH THỦ LĂNG NGHIÊM - Trang 106

106

"Nơi chân tính hữu vi là không,

Vì duyên sinh, nên giống nhƣ huyễn;

Vô vi, thì không sinh, không diệt,

Chẳng thật nhƣ hoa đốm hƣ không.

Nói cái vọng để tỏ cái chân,

Vọng, chân ấy, cả hai đều vọng;

Còn không phải chân và phi chân,

Làm sao có năng kiến, sở kiến,

Thức ở giữa, không có thật tính,

Vậy nên, nhƣ hình lau gác nhau.

Cột và cởi đồng một sở nhân,

Thánh và phàm không có hai đƣờng.

Hãy xét tính hình lau gác nhau,

Đâu phải là không hay là có.

Mê mờ nghĩa đó, là vô minh,

Phát minh nghĩa đó, thì giải thoát.

Cởi nút, tuy phải theo thứ lớp,

Sáu đã cởi, một cũng không còn.

Nơi các căn, chọn tính viên thông,

Nhập lƣu đƣợc, thì thành Chánh giác.

Thức A đà na rất nhỏ nhiệm,

Tập khí lƣu hành nhƣ nƣớc dốc;

E lầm là chân hay phi chân,

Nên tôi thƣờng không diễn giảng đến,

Tự tâm trở chấp lấy tự tâm,

Không phải huyễn, thành ra Pháp huyễn.

Không chấp trƣớc, không gì phi huyễn

Cả cái phi huyễn còn không sinh,

Pháp huyễn, làm sao thành lập đƣợc.

Ấy gọi nhƣ huyễn Tam ma đề,

Bảo giác chắc nhƣ Kim cƣơng vƣơng,

Không nhiễm, tịnh nhƣ diệu liên hoa;

Gẩy ngón tay, vƣợt hàng vô học;

Pháp ấy, không gì so sánh đƣợc,

Là một đƣờng thẳng vào Niết bàn,

Của các Đức Thế Tôn mƣời phƣơng".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.