“Không phải tôi nói xấu lão Bạch nhà chúng tôi đâu, nhưng mà ông ấy
quá nghiêm khắc với con, thật chẳng biết cách dạy dỗ. Bạch Uy còn trẻ,
không hiểu chuyện, không biết tránh nghi ngờ cho cha mình, rõ ràng là có
lòng giúp đỡ bạn bè, nhưng nếu để người có ý đồ thấy, lại tưởng rằng nó lấy
cái danh con trai thị trưởng ra để mưu lợi bản thân ấy chứ! Nhưng dù Bạch
Uy làm sai, cũng không đến mức đuổi nó ra khỏi nhà chứ! Giờ không biết
tiểu Uy ở đâu, người làm mẹ như tôi thật khó xử…”
Cái này rõ ràng là chứa đầy ẩn ý, Thường Thanh cười theo, cũng đáp dạ
dạ. Bạch phu nhân rất bất mãn vì Thường Thanh liên luỵ con trai mình,
nhưng từ đầu tới cuối chỉ có thể mỉm cười, trà nước không ngừng.
Thường Thanh sợ phụ nữ như vậy nhất, bèn mượn cớ đứng dậy cáo từ.
Hỏi bạn Bạch Uy hết một lượt, mới biết Bạch công tử chạy tới chỗ cậu
bạn làm nghiên cứu sinh, chui vào ký túc xá đại học sống.
Khi chủ tịch Thường rốt cuộc cũng tìm được Bạch Uy, Bạch thiếu gia
đang xắn ống tay, giặt quần áo trong phòng tắm! Thường Thanh chỉ thấy
bọt xà phòng dính hết lên mặt y.
Vị trí của ký túc xá này ở tầng mái, quanh năm không thấy mặt trời, hơn
nữa hệ thống sưởi cũng không tốt lắm, có thể thấy được trên bệ cửa sổ
phòng tắm kết băng. Bạch Uy cũng vừa giặt vừa run người.
Đang giặt hăng, tự nhiên ngẩng đầu lên thấy Thường Thanh đứng trước
mặt mình, Bạch Uy ngây ra một chút rồi vì mũi thò lò mà hừ nặng một
tiếng.
Nếu là bình thường, với cái thái độ này, nhất định Thường Thanh sẽ đốp
lại y cho coi!
Nhưng hôm nay, ngay cả dáng thò lò của Bạch Uy, đồng chí Thường
cũng thấy anh tuấn!