May mà Thường Thanh khoái chí đứng dậy chứ không khó đảm bảo
mình không nóng đầu rồi đi lên phá rối.
Giờ nghĩ lại, nhất định là Thường Thanh cũng không thích cô kia, nhưng
lão trai già này đã có ý định kết hôn rồi, không sớm thì muộn cũng sẽ lấy
vợ. Bạch Uy lại bắt đầu suy đoán dây cà ra dây muống.
Thường Thanh nhìn sắc mặt Bạch Uy đổi tới đổi lui, nhưng vẫn không
đánh cái rắm gì. Anh ta thật sự chả có tâm tình suy đoán tâm sự rối rắm của
công tử, bèn dứt khoát xoay người đi khỏi.
Bạch Uy lặng lẽ theo sát Thường Thanh, hai người đàn ông, một trước
một sau bước trên đường cái.
Trước kia Thường Thanh vẫn hay bám theo Bạch Uy và Trì Dã tan học.
Giờ anh ta lại vô cùng ân hận vì hành vi biến thái hồi trước của mình, có
người đi theo phía sau thật mịa nó không được tự nhiên!
“Cậu làm gì mà cứ đi theo tôi thế?”
“Cũng chẳng phải đường của anh, tôi muốn đi thế nào thì đi thế ấy!” Nói
rất ương.
Thường Thanh sớm đã phát hiện vị này với người khác thì còn khá, riêng
lúc ở với mình thì rất ấu trĩ, bướng bỉnh, không thể dùng tiếng người để nói
chuyện với y.
Vì thế, anh ta liền gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước. Vừa nãy lúc ở
quán trà, lão Thường đi rất vội nên đã vơ đại tiền trong túi đặt lên bàn để
mọi người trả, giờ sờ sờ túi quần thì thấy chỉ còn lại 5 mao tiền, còn chả đủ
để ngồi xe bus. Nhưng đi cả đoạn đường thế này thì cũng vẹo người mất.
Híp mắt nhìn nhà dân bên cạnh, Thường Thanh bắt đầu băng qua khe
tường giữa các toà nhà.