KINH THUẾ - Trang 272

Lão Thường thấy trong lòng áy náy, nhưng lời đến miệng lại biến thành:

“Cậu nói xem, bình thường cậu ăn mồm há to lắm mà, sao lỗ phía dưới lại
nhỏ như vậy?”

Bạch Uy không đốp lại, sau khi ra khỏi nhà xí, y nằm sấp trên sô pha, lôi

vé máy báy trong va li ra rồi xé roẹt, dùng sức cứ như đối phó với địch vậy.

Sau khi trở về từ sân bay, Thường Thanh vẫn hơi tự ta bành trướng. “Có

khi lên tận đỉnh, vọng xuống đám núi xanh”(1), Đỗ Phủ lão tiên sinh nói
thật chuẩn. Chỉ đứng trên đỉnh cao, đời người mới có ý nghĩa!

Lúc đó, Bạch thiếu gia bị điện giật không thể động đậy, đành trơ mắt nhìn

chủ tịch Thường phản công thành công. Tên nhãi này có thể cũng đã nghĩ
cẩn thận rồi — luyến tiếc cái mông non mềm thì không bắt được lão lưu
manh. Cho nên lúc đầu đạp bành bạch hai cái xong, y liền ngoan ngoãn như
cừu con quấn lấy lão Thường.

Nhưng mà, thiếu gia suy cho cùng vẫn không quen ở dưới, trên mặt khó

tránh khỏi có chút xấu hổ. Dáng vẻ ngượng ngùng thật rất mê người, nhất là
lúc chịu đau, cơ bắp trước ngực xoắn xuýt, đầu ngửa sang một bên, chỉ có
thể thấy được hầu kết dưới làn da phủ kín mồ hôi, cả người còn run run rẩy
rẩy nữa. Tuy tốn sức hồi lâu mới đi vào được, nhưng cảm giác được bao lấy
thật sự rất tuyệt.

Khoảnh khắc vào trong kia, mắt Bạch Uy đảo qua, ánh mắt ướt át nóng

bỏng quấn lấy Thường Thanh còn hữu hiệu hơn cả ăn một lọ viagra.

Kết quả, dược lực quá mạnh, mặt sau của Bạch Uy vẫn chưa trơn được,

mình nhất thời cũng không thể mai nở hai mùa, chỉ có thể hết lần này tới
lần khác nhớ lại cảnh tượng khi ấy trong mộng.

“Đứng lên đi, mấy ngày nay cậu chưa ăn gì tử tế rồi. Tôi đã mua quả đạo

phiến, không cần lo chuyện đi nhà xí nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.