Lúc đi ngang qua Trì Dã, Thường Thanh còn cố tình dùng vai đụng vào
cậu.
Cái đồ buông thả, thật đúng là mịa nó gây tai hoạ mà, ông đây đều vì
ngươi mà bị thương thê thảm! Đôi mắt to của Trì Dã oán hận nhìn chằm
chằm mặt đất chứ không thèm liếc chủ tịch Thường.
Trong mắt người khác, cú chạm này chỉ là vô ý, nhưng đối với Bạch thiếu
gia, đó chả khác gì khiêu khích.
“Họ Thường! Ta không để yên cho ngươi đâu!” Đúng lúc Bạch thiếu gia
lên cơn thì thị trưởng Bạch lớn tiếng quát.
Thường Thanh hếch cằm rời đi, để lại cục diện rối rắm cho đồng chí tiểu
Bạch.
—
Nếu bị thương thê thảm, đương nhiên phải nằm viện. Từ khi vào phòng
bệnh cao cấp nằm, chủ tịch Thường chưa có lúc nào yên, mấy ngày nay cứ
tiếp khách tới thăm hết đợt này đến đợt khác, hoa tươi xếp thành một ngọn
núi nhỏ. Đặc biệt thị trưởng còn tới thăm vài lần, sự rộng rãi độ lượng của
Thường Thanh đã để lại ấn tượng sâu sắc cho thị trưởng.
Mỗi ngày đều phải tới tối thì dòng người mới rút dần, nhưng tới giờ cơm
chiều hôm nay thì có một vị khách đặc biệt đến.
Trương Hiểu Vận là con gái cưng của chị Lưu kế toán. Cô bé xinh xắn
này năm nay tốt nghiệp học viện kịch của tỉnh, cả người toát ra phong thái
ngôi sao, nhưng cô không gặp thời nên chẳng thể lên cao được, ngay cả cái
gọi là lễ biểu dương gì gì đó, cô cũng không đến lượt!
Cô nàng tốt nghiệp xong không nhận được lời mời nào liền chạy về nhà.
Sau khi thấm thía lời răn dạy của mẹ, cô đã hiểu việc cấp bách nhất của con