KINH TIỂU BỘ - TẬP 3 - Trang 367

sắp sanh, nàng bảo chồng đưa nàng về nhà cha mẹ, vì ở đây không có ai săn
sóc nàng, nhưng chồng nàng cứ hẹn lần hẹn hồi cho đến khi nàng biết chồng
nàng không muốn đi về. Nàng liền chờ chồng đi vắng, sắp đặt công việc, tin
cho người láng giềng biết rồi nàng bỏ về nhà cha mẹ. Khi người chồng về,
người chồng liền đuổi theo, sợ nàng không có người săn sóc. Chồng nàng
bắt gặp nàng và giữa đường nàng sinh được người con, rồi hai vợ chồng lại
đi trở về làng. Ðến kỳ sinh nở thứ hai, sự việc xảy ra như lần trước, nhưng
có điểm khác biệt như sau: giữa đường mưa to gió lớn nổi lên, người chồng
tìm lá và cây làm cái chòi cho nàng tránh mưa, nhưng bị con rắn từ gò mối
bò ra cắn chồng nàng chết tại chỗ. Trong cơn đau khổ chờ đợi chồng nàng,
nàng bồng đứa con trên ngực và giữa mưa to gió lớn nàng nằm phục xuống
đất để che chở cho hai đứa con trải qua một đêm như vậy cho đến sáng. Ðến
sáng, nàng đi tìm chồng và thấy chồng bị rắn cắn chết rồi. Nàng khóc than
suốt đêm. Vì mưa to, nước sông dâng lên đến đầu gối, nàng lại quá yếu nên
không thể bồng hai đứa con lội qua sông. Nàng để đứa lớn ở bờ bên này và
bồng đứa nhỏ lội qua sông. Rồi nàng đặt đứa nhỏ nằm trên khăn trùm đầu,
dùng cành cây che lại để nó trên bờ, còn nàng lội qua sông lại để đem đứa
lớn qua. Nhưng đến giữa dòng, quay mình trở lại thời thấy một con diều hâu,
tưởng đứa con nít là một miếng thịt, nên bay xuống tha đứa nhỏ đi. Dầu cho
người mẹ có xua đuổi và la lên nhưng vì quá xa nên không làm gì được. Còn
đứa lớn bên bờ bên này, nghe tiếng mẹ la tưởng là mẹ kêu liền lội xuống
nước đi qua và bị nước cuốn trôi. Thế là hai đứa con và cả người chồng bị
chết. Nàng vừa khóc vừa đi về thành Sàvatthi, lại được tin hồi hôm mưa to
gió lớn làm sụp đổ căn nhà của cha mẹ nàng, giết chết cả cha mẹ và em nàng
vừa làm lễ hỏa táng xong. Trong cơn đau khổ khủng khiếp chồng chất, nàng
hóa điên dại, ăn mặc hở hang, nàng vừa khóc vừa than:

Hai con ta đã chết,
Chồng ta cũng chết luôn,
Rồi trên giàn hỏa táng,
Cha ta và mẹ ta,
Cùng đứa em trai ta,
Vừa làm lễ thiêu đốt
.

Rồi nàng đi lang thang đây đó, khóc than nỗi đau khổ của nàng, và vì nàng
mang xiêm áo tả tơi, nàng được gọi là Patacàra (kẻ mang xiêm áo). Người
đi đường thấy nàng gọi nàng là người điên, có kẻ ném đá, có người thì
quăng đồ nhớp bụi bặm trên nàng. Bậc Ðạo Sư ở Jetavana đang thuyết pháp,
thấy nàng đi lang thang như vậy và biết căn cơ trí tuệ của nàng đã chín muồi,
ngăn cản không cho người ta xua đuổi nàng và cho phép lại gần, khiến nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.