KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 223

chung, hoặc lúc phước đức của ngài đã tận diệt và kết thúc, hay khi có một
vị Ðại sĩ cầu nguyện, hay do công năng đức độ của các Sa-môn, Bà-la-môn
đầy uy lực.)

Lúc ấy Ðế Thích Thiên chủ suy nghĩ: "Kẻ nào muốn làm ta phải rời khỏi
ngai đây?" vừa nhìn quanh, ngài thấy trong rừng sâu, ở một nơi kia bậc Hiền
nhân Kanha đang sống nhờ nhặt trái rừng, ngài biết rằng đó là một trí nhân
hành trì khổ hạnh cao độ, tất cả các căn đều được điều phục, ngài suy nghĩ:
"Ta muốn đi đến gặp vị ấy. Ta muốn bảo người thuyết Pháp thật cao giọng,
và sau khi nghe lời giảng Pháp đem lại an lạc này, ta sẽ làm người hoan hỷ
một điều ước, và sẽ làm cho cây của người sinh quả không ngừng, rồi ta mới
trở về đây. "

Sau đó nhờ thần thông lực, Thiên chủ vụt xuống trần, đứng ngay sau lưng
bậc Hiền nhân, ngài ngâm vần kệ đầu tiên để thử xem bậc Hiền trí kia có
bực tức khi nghe nhắc đến vẻ xấu xí của mình chăng:

1. Ðằng kia, ngắm kẻ sắc đen tuyền,

Sống ở nơi này cũng đất đen,

Miếng thịt đang ăn đen xám xịt,

Tâm ta chẳng thích đáng người hiền

Hiền nhân Kanha nghe ngài nói vậy:

- Ai nói với ta đấy?

Và nhờ thần thông lực, ngài nhận ra đó là Ðế Thích Thiên chủ, nên vẫn
không cần quay đầu lại, ngài đáp vần kệ thứ hai:

2. Dù toàn sắc đen, hỡi Ngọc hoàng,

Tâm ta chân chính Bà-la-môn,

Màu da chẳng lỗi, nhưng làm ác

Khiến kẻ phàm nhân đen tối luôn.

Và rồi sau đó, khi đã giải thích nhiều loại lỗi lầm và chê trách những lỗi lầm
đã biến con người thành những kẻ đen tối, cùng ca ngợi công đức, ngài
thuyết giáo cho Ðế Thích Thiên chủ, chẳng khác nào ngài làm mặt trăng
mọc lên giữa bầu trời.

Ðế Thích Thiên chủ nghe bài thuyết Pháp, lòng vô cùng hoan hỷ, liền ban
tặng bậc Ðại Sĩ một điều ước và ngâm vần kệ thứ ba:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.