KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 231

Hỏi nàng cao cả đầy uy lực,

Là nữ nhi hay một nữ thần?

Vị nữ thần lấp tức ngâm hai vần kệ:

5. Ta, nữ thần uy lực đại cường,

Nơi này vội đến giữa trùng dương,

Tràn đầy từ mẫn, tâm hoan hỷ,

Vì cứu ngài trong bước cuối đường.

6. Nhìn đây thực phẩm, chốn an lành,

Nhiều loại cỗ xe, đủ dáng hình,

Cho ngài làm chủ quyền tất cả,

Những gì ao ước tự tìm mình.

Khi vừa nghe vậy, bậc Ðại sĩ suy nghĩ đắn đo: "Ðây là nữ thần giữa đại
dương - ngài tự nhủ - bà tặng ta vật này vật nọ. Cớ gì bà lại muốn đem tặng
chúng cho ta? Có phải vì một công đức nào đó của ta hay do quyền lực riêng
của bà mà bà làm như thế? Ðược, ta sẽ hỏi." Và ngài chất vấn điều này qua
vần kệ thứ bảy:

7. Thưa, vậy tiên nương chính nữ hoàng,

Nắm quyền bao lễ vật nàng ban,

Mỹ nương yểu điệu, mày thanh tú,

Nghiệp quả nào ta tạo đấy chăng?

Vị nữ thần nghe ngài hỏi, nghĩ thầm: "Vị Bà-la-môn này đã hỏi thế, chắc vì
ngài tưởng ta không biết ngài đã làm việc lành nào. Ta muốn nói ngay cho
ngài rõ". Vì vậy bà đáp ngài qua vần kệ thứ tám:

8. Trên đường nóng bỏng kẻ đơn thân,

Khát nước, mệt nhừ, lại nhức chân,

Ngài đã dừng, mang tài vật cúng,

Ngày nay lễ ấy được hồng ân.

Lúc bậc Ðại Sĩ nghe thế, ngài nghĩ thầm: "Ô kìa giữa đại dương khó vượt
qua này, việc cúng dường đôi hài trở thành một đại phước báo cho ta. Ôi
việc dâng lễ vật lên một vị Ðộc Giác Phật thật tốt lành thay!" Rồi trong niềm
đại hân hoan, ngài ngâm kệ thứ chín:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.