KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 240

một ống cống và trong lúc đang chạy quanh gần nghĩa địa, gã làm rơi gói đồ
ở cửa nhà lá của vị ẩn sĩ ấy. Khi các chủ nhà thấy gói này, đồng kêu to:

- À đồ khốn kiếp! Anh là quân trộm cướp ban đêm, còn ban ngày anh đi
quanh quẩn giả dạng tu hành.

Rồi vừa phỉ báng, vừa đấm đá, họ đem vị này vào yết kiến vua.

Vua không bảo điều tra gì cả mà chỉ nói:

- Dẫn nó đi ra và đóng cọc vào nó.

Họ đem ông đến nghĩa địa, đặt ông vào cái cọc bằng gỗ cây keo. Song cây
cọc không chịu đâm qua thân của vị ẩn sĩ, kế đó họ mang vào cái cọc khác,
song cái này cũng không đâm thủng ông, kế đó là cái cọc sắt, cũng không
thể đâm thủng thân ông được. Ông tự hỏi hành động nào trong quá khứ của
mình đã gây nên sự việc này, liền quan sát quá khứ, trong tâm ông khởi lên
tri kiến về các đời trước, nhờ vậy nhìn lại quá khứ, ông thấy những việc đã
làm từ lâu, đó chính là việc đâm thủng một con ruồi trên một mảnh gỗ mun.

Chuyện kể rằng trong một đời trước, ông là con trai một người thợ mộc. Một
bữa nọ, cậu đi đến chỗ người cha thường đốn cây và cậu đã dùng một mảnh
gỗ mun đâm thủng một con ruồi như thể đóng cọc vào nó. Chính ông phát
giác ra tội ác kia vào giờ phút nguy kịch này. Ông nhận thức rằng không thể
nào thoát khỏi ác nghiệp cũ được, nên bảo đám quân hầu của vua:

- Nếu các ông muốn đóng cọc ta, hãy lấy cái cọc bằng gỗ mun.

Họ làm theo, và đóng cọc vào vị ấy xong, họ để lại một tên quân canh giữ vị
ấy và ra đi.

Bọn lính canh từ một nơi ẩn nấp quan sát mọi việc xảy ra cho vị ấy. Lúc bấy
giờ, Dìpàyana suy nghĩ: "Ta đã gặp đạo hữu của ta cách đây lâu rồi", liền
muốn đi tìm bạn. Khi nghe tin bạn đã bị đóng cọc treo lên suốt ngày bên vệ
đường, ông liền đi đến đứng bên bạn và hỏi bạn đã làm gì.

- Chẳng làm gì cả. Vị ấy đáp.

Vị kia lại hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.