KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 348

thôi, hãy để một mình em út ta làm vua, vậy khi chúng ta gặp em ta, chúng
ta sẽ giao trả vàng bạc của vương tộc cho em ta, và trở về thị trấn của mình.

Sau đó tất cả các vị ấy ngưng việc vây hãm kinh thành và đi vào trong thành,
không còn là thù địch nữa. Vua bảo triều thần ra nghênh tiếp các vị và đại
chúng đi đón các vương tử ấy. Các vương tử cùng đoàn tùy tùng đông đảo đi
bộ vào, bước lên các bậc thềm của cung điện, hết sức khúm núm trước đại
vương Samvara và ngồi xuống một chỗ thấp. Còn vua Samvara ngự trên
ngai vàng dưới chiếc lọng trắng trông ngài thật uy nghi cao cả và rực rỡ huy
hoàng; bất cứ nơi nào ngài nhìn đến, đại chúng đều rúng động toàn thân.

Thái tử Uposatha chiêm ngưỡng cảnh nguy nga lộng lẫy của đại vương
Samvara, nghĩ thầm: "Ta chắc phụ vương ta biết rõ là vương tử Samvara sẽ
làm vua sau khi ngài băng hà, nên ngài đã ban cho chúng ta các thị trấn mà
chẳng cho vương đệ ta vùng nào cả". Sau đó chàng ngâm ba vần kệ nói với
vua:

1. Quả xưa thánh thượng đã tinh tường,

Bản chất tính tình của đại vương,

Ân đã ban nhiều vương tử khác,

Ðại vương lại chẳng được ban phần.

2. Chính là vương phụ lúc sinh thời,

Hay lúc thành tiên, đến cõi trời,

Vì thấy lợi nhiều cho quốc độ,

Nên vương tộc đã thuận theo lời.

3. Hãy nói lực gì, Sam-va-ra,

Ðại vương vượt hẳn cả hoàng gia,

Sao vương huynh lại không đoàn kết,

Ðể chiếm ngôi cao của đệ à?

Nghe vậy vua Samvara ngâm sáu vần kệ giải thích đặc tính của ngài:

4. Ta chẳng bao giờ miễn cưỡng dâng

Những gì xứng với đại hiền nhân,

Sẵn sàng ban tặng đầy trân trọng,
Ðảnh lễ, ta quỳ xuống dưới chân.

5. Ta chẳng tỵ hiềm, muốn học luôn

Mọi điều đức hạnh hợp công bằng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.