KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 65

Từ đó nó không được ai bảo vệ và chỉ sống bằng các thứ cỏ lá trong rừng.
Một hôm các loại đồ gốm sứ trong cung vua không đủ dùng, vua truyền thợ
gốm lại và phán:

- Ðồ gốm không đủ dùng.

- Tâu Ðại vương, tiểu thần không có bò kéo xe để mang phân bò về nung đất
sét.

Vua nghe chuyện, liền phán:

- Con voi cái của ta đâu rồi?

- Tâu Ðại vương, nó đang phiêu bạt tùy ý.

Vua bảo đem nó cho người thợ gốm:

- Từ nay ngươi buộc nó vào xe rồi đưa đi chở phân.

Người thợ gốm đáp:

- Tâu Ðại vương, tốt quá.

Rồi gã làm theo lời dặn. Một hôm ra ngoại thành, voi cái chợt thấy Bồ-tát đi
đến, liền quỳ xuống chân ngài vừa than khóc vừa nói:

- Thưa Tể tướng, thời con còn trẻ, đức vua xem con rất hữu dụng và ban con
đại vinh hiển, nay con già yếu, ngài tước bỏ mọi đặc ân và không còn nghĩ
đến con nữa, con không được ai bảo vệ và chỉ sống bằng cỏ lá trong rừng,
gặp cảnh khốn cùng thế này ngài lại đem con cho người thợ gốm buộc vào
xe chở phân; trừ Tể tướng ra, con không còn nơi nương tựa nào cả, chính Tể
tướng đã biết mọi công lao con phục vụ đức vua, xin ngài cho con được
phục hồi mọi vinh hiển đã mất.

Rồi voi cái ngâm ba vần kệ:

1. Chính con khuân vác tự ngày xanh,

Như vậy đức vua đã thỏa tình?

Vũ khí con mang đầy trước ngực

Xông pha chiến trận, bước hùng anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.