Trung Bộ Kinh – Tập 1
261
một đồng phạm hạnh như Tôn giả! Pháp mà tôi tự tri, tự
chứng, tự đạt, và tuyên bố, chính pháp ấy Hiền giả tự tri, tự
chứng, tự đạt và an trú; pháp mà Hiền giả tự tri, tự chứng, tự
đạt và an trú, chính pháp ấy tôi tự tri, tự chứng, tự đạt và
tuyên bố; pháp mà tôi biết, chính pháp ấy Hiền giả biết; pháp
mà Hiền giả biết, chính pháp ấy tôi biết. Tôi như thế nào,
Hiền giả là như vậy; Hiền giả như thế nào, tôi là như vậy.
Nay hãy đến đây, Hiền giả, hai chúng ta hãy chăm sóc hội
chúng này!"
Như vậy, này các Tỷ-kheo, Alara Kalama là Ðạo Sư
của Ta, lại đặt Ta, đệ tử của vị ấy ngang hàng với mình, và
tôn sùng Ta với sự tôn sùng tối thượng. Này các Tỷ-kheo, rồi
Ta tự suy nghĩ: "Pháp này không hướng đến yểm ly, không
hướng đến ly tham, không hướng đến đoạn diệt, không
hướng đến an tịnh, không hướng đến thượng trí, không
hướng đến giác ngộ, không hướng đến Niết-bàn, mà chỉ đưa
đến sự chứng đạt Vô sở hữu xứ". Như vậy này các Tỷ-kheo,
Ta không tôn kính pháp này, và từ bỏ pháp ấy, Ta bỏ đi.
Rồi này các Tỷ-kheo, Ta, kẻ đi tìm cái gì chí thiện, tìm
cầu vô thượng tối thắng an tịnh đạo lộ. Ta đi đến chỗ Uddaka
Ramaputta, khi đến xong Ta nói với Uddaka Ramaputta:
"Hiền giả, tôi muốn sống phạm hạnh trong pháp luật này.
Ðược nói vậy, này các Tỷ-kheo, Uddaka Ramaputta nói với
Ta: "Này Tôn giả, hãy sống (và an trú), pháp này là như vậy,
khiến người có trí không bao lâu như vị Bổn sư của mình
(chỉ dạy) tự tri, tự chứng, tự đạt và an trú". Này các Tỷ-kheo,
Ta đã thông suốt pháp ấy một cách mau chóng. Và này các
Tỷ-kheo, cho đến vấn đề khua môi và vấn đề phát ngôn mà
nói, thời Ta nói giáo lý của kẻ trí, và giáo lý của bậc Trưởng
lão (Thượng Tọa), và Ta tự cho rằng Ta như người khác
cũng vậy, Ta biết và Ta thấy.