Trung Bộ Kinh – Tập 2
189
vị này được các vị đồng Phạm hạnh giảng dạy, khuyến giáo:
"Ông nên nhai cái này, Ông không nên nhai cái này; Ông nên
ăn cái này, Ông không nên ăn cái này; Ông nên nếm cái này,
Ông không nên nếm cái này; Ông nên uống cái này, Ông
không nên uống cái này. Cái gì được phép, Ông nên nhai; cái
gì không được phép, Ông không nên nhai. Cái gì được phép,
Ông nên ăn; cái gì không được phép, Ông không nên ăn. Cái
gì được phép, Ông nên nếm; cái gì không được phép, Ông
không nên nếm. Cái gì được phép, Ông nên uống; cái gì
không được phép, Ông không nên uống. Ðúng thời, Ông nên
nhai, không đúng thời, Ông không nên nhai. Ðúng thời, Ông
nên ăn; không đúng thời, Ông không nên ăn. Ðúng thời, ông
nên nếm; không đúng thời, Ông không nên nếm. Ðúng thời,
Ông nên uống; không đúng thời, Ông không nên uống".
Vị ấy suy nghĩ như sau: "Trước kia chúng ta chưa xuất
gia, cái gì chúng ta muốn, chúng ta nhai, cái gì chúng ta
không muốn, chúng ta không nhai; cái gì chúng ta muốn,
chúng ta ăn; cái gì chúng ta không muốn, chúng ta không ăn;
cái gì chúng ta muốn, chúng ta nếm, cái gì chúng ta không
muốn, chúng ta không nếm; cái gì chúng ta muốn, chúng ta
uống; cái gì chúng ta không muốn, chúng ta không uống. Cái
gì được phép, chúng ta nhai; cái gì không được phép, chúng
ta cũng nhai. Cái gì được phép, chúng ta ăn; cái gì không
được phép, chúng ta cũng ăn. Cái gì được phép, chúng ta
nếm; cái gì không được phép, chúng ta cũng nếm. Cái gì
được phép, chúng ta uống; cái gì không được phép, chúng ta
cũng uống. Cái gì đúng thời, chúng ta nhai; cái gì phi thời,
chúng ta cũng nhai. Cái gì đúng thời, chúng ta ăn; cái gì phi
thời chúng ta cũng ăn. Cái gì đúng thời, chúng ta nếm; cái gì
phi thời chúng ta cũng nếm. Cái gì đúng thời, chúng ta uống;
cái gì phi thời chúng ta cũng uống. Khi các gia chủ có tín
tâm cúng dường chúng ta những món ăn thượng vị loại cứng