Trung Bộ Kinh – Tập 2
411
Này Vương tử, Ta, kẻ đi tìm cái gì chí thiện, tìm cầu vô
thượng tối thắng an tịnh đạo lộ, tuần tự du hành tại nước
Magadha (Ma kiệt đà) và đến tại tụ lạc Uruvela (Ưu lâu tần
loa). Tại đây, Ta thấy một địa điểm khả ái, một khóm rừng
thoải mái, có con sông trong sáng chảy gần, với một chỗ lội
qua dễ dàng khả ái, và xung quanh có làng mạc bao bọc dễ
dàng đi khất thực. Này Vương tử, rồi Ta tự nghĩ: "Thật là
một địa điểm khả ái, một khóm rừng thoải mái, có con sông
trong sáng chảy gần, với một chỗ lội qua dễ dàng khả ái, và
xung quanh có làng mạc bao bọc dễ dàng đi khất thực. Thật
là một chỗ vừa đủ cho một Thiện nam tử tha thiết tinh cần có
thể tinh tấn". Và này Vương tử, Ta ngồi xuống tại chỗ ấy và
nghĩ: "Thật là vừa đủ để tinh tấn".
Nhưng này Vương tử, có ba ví dụ khởi lên nơi Ta, vi
diệu, từ trước chưa từng được nghe: Này Vương tử, ví như
có một khúc cây đẫm ướt, đầy nhựa sống và đặt trong nước.
Có một người đến, cầm dụng cụ làm lửa với ý nghĩ: "Ta sẽ
nhen lửa, hơi nóng sẽ hiện ra". Này Vương tử, Ông nghĩ thế
nào? Người ấy lấy khúc cây đẫm ướt, đầy nhựa sống đặt
trong nước ấy, rồi cọ xát với dụng cụ làm lửa thì có thể nhen
lửa, khiến lửa nóng hiện ra được không?
-- Thưa không, bạch Thế Tôn. Vì sao vậy? Bạch Thế
Tôn, vì cành cây ấy đẫm ướt, đầy nhựa sống lại bị ngâm
trong nước, nên người ấy chỉ bị mệt nhọc và bực bội.
-- Cũng vậy, này Vương tử, những Sa-môn hay những
Bà-la-môn sống không xả ly các dục về thân, những gì đối
với chúng thuộc các dục như dục tham, dục ái, dục hôn ám,
dục khát vọng, dục nhiệt não, về nội tâm chưa được khéo
đoạn trừ, chưa được khéo làm cho nhẹ bớt, nếu những Tôn
giả Sa-môn hay Bà-la-môn này thình lình cảm thọ những
cảm giác chói đau, khổ đau, kịch liệt, khốc liệt, các vị ấy