Tương Ưng Bộ Kinh - Tập 4
227
người ấy cảm thấy sân hận (patigha). Do cảm thấy sân hận
đối với khổ thọ ấy, sân tùy miên đối với khổ thọ được tồn chỉ
tùy miên (anuseti). Cảm xúc bởi khổ thọ, người ấy hoan hỷ
dục lạc. Vì sao? Vì rằng, này các Tỷ-kheo, kẻ vô văn phàm
phu không tìm thấy một sự xuất ly khổ thọ nào khác, ngoài
dục lạc. Do hoan hỷ dục lạc ấy, tham tùy miên đối với lạc thọ
tồn tại. Người ấy không như thật rõ biết sự tập khởi, sự đoạn
diệt, vị ngọt, sự nguy hiểm và sự xuất ly của các cảm thọ ấy.
Do người ấy không như thật rõ biết sự tập khởi, sự đoạn diệt,
vị ngọt, sự nguy hiểm và sự xuất ly của các cảm thọ ấy, nên
vô minh tùy miên đối với bất khổ bất lạc thọ tồn tại. Nếu
người ấy cảm thọ cảm giác lạc thọ, người ấy cảm thọ cảm
giác như người bị trói buộc (sannutto). Nếu người ấy cảm thọ
cảm giác khổ thọ, người ấy cảm thọ cảm giác như người bị
trói buộc. Nếu người ấy cảm thọ cảm giác bất khổ bất lạc
thọ, người ấy cảm thọ cảm giác như người bị trói buộc. Này
các Tỷ-kheo, đây gọi là kẻ vô văn phàm phu bị trói buộc bởi
sanh, già, chết, sầu, bi, khổ, ưu, não. Ta nói rằng người ấy bị
trói buộc bởi đau khổ.
9) Và này các Tỷ-kheo, bậc Ða văn Thánh đệ tử khi
cảm xúc khổ thọ thời không có sầu muộn, không có than vãn,
không có khóc lóc, không có đấm ngực, không có đi đến bất
tỉnh. Vị ấy chỉ cảm thọ cảm giác một cảm thọ, tức là cảm thọ
về thân, không phải cảm thọ về tâm.
10) Ví như, này các Tỷ-kheo, có người bị người ta bắn
một mũi tên. Họ không bắn tiếp người ấy với mũi tên thứ
hai. Như vậy, này các Tỷ-kheo, người ấy cảm giác cảm thọ
của một mũi tên. Cũng vậy, này các Tỷ-kheo, bậc Ða văn
Thánh đệ tử khi cảm xúc khổ thọ; vị ấy không sầu muộn,
không than vãn, không khóc lóc, không đấm ngực, không đi
đến bất tỉnh. Vị ấy cảm giác chỉ một cảm thọ, cảm thọ về