Tương Ưng Bộ Kinh - Tập 5
173
6) -- Này Sàriputta, đối với các vị A-la-hán, Chánh
Ðẳng Giác trong thời hiện tại, tất cả các bậc Thế Tôn ấy,
Ông có thể biết rõ tâm niệm với tâm của Ông rằng: "Các bậc
Thế Tôn ấy hiện có giới đức như vậy. Các bậc Thế Tôn ấy
hiện có pháp như vậy. Các bậc Thế Tôn ấy hiện có tuệ như
vậy. Các bậc Thế Tôn ấy hiện có hạnh trú như vậy. Các bậc
Thế Tôn ấy hiện có giải thoát như vậy"?
-- Thưa không, bạch Thế Tôn.
7) -- Và này Sàriputta, ở đây, Ông không có chánh trí
với tâm của Ông biết được tâm của các vị A-la-hán, Chánh
Ðẳng Giác, quá khứ, vị lai, hiện tại; thời này Sàriputta, do ý
nghĩa gì Ông lại thốt ra lời đại ngôn, lời tuyên bố như con
ngưu vương, lời tuyên bố một chiều, tiếng rống tiếng con sư
tử của Ông rằng: "Như vậy là lòng tịnh tín của con đối với
Thế Tôn. Không thể đã có, không thể sẽ có, không thể hiện
có một Sa-môn, hay Bà-la-môn nào khác, có thể vĩ đại hơn,
thắng trí hơn Thế Tôn về Chánh giác"?
-- Bạch Thế Tôn, con không có chánh trí với tâm của
con biết được tâm các vị A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác, quá
khứ, vị lai, hiện tại, nhưng bạch Thế Tôn, con biết được pháp
truyền thống (dhammanvayo).
8) Ví như, bạch Thế Tôn, tại một thành ở biên giới, với
những hào lũy kiên cố, vững chắc, với những thành quách,
tháp canh kiên cố và chỉ có một cửa ra vào. Tại đấy, có một
người gác cửa sáng suốt, thông minh, có trí, không cho vào
những người lạ mặt, chỉ cho vào những người quen mặt.
Trong khi người ấy đi tuần đến con đường xung quanh thành
trì ấy để xem, không thấy có một khe hở ở tường nào, hay lỗ
hổng ở tường nào, cho đến một con mèo có thể lọt qua được.
Và người ấy suy nghĩ rằng: "Có những sinh loại thô lớn nào
đi vào hay đi ra ngôi thành này, tất cả phải đi vào hay đi ra