176
Chương III: Tương Ưng Niệm Xứ
chung, không đem theo tuệ uẩn khi mệnh chung, không đem
theo giải thoát uẩn khi mệnh chung, không đem theo giải
thoát tri kiến khi mệnh chung. Nhưng bạch Thế Tôn, Tôn giả
Sàriputta là vị giáo giới cho con, là vị đã vượt qua (bộc lưu),
là bậc giáo thọ, là vị khai thị, khích lệ, làm cho phấn khởi,
làm cho hoan hỷ, là vị thuyết pháp không biết mệt mỏi, là vị
hộ trì cho các đồng Phạm hạnh. Chúng con đều ức niệm rằng
Tôn giả Sàriputta là tinh ba của pháp (dhammojam), là tài
sản của pháp (dhammabhogam), là hộ trì của pháp.
8) -- Này Ananda, có phải trước đây Ta đã từng tuyên
bố với Ông rằng mọi pháp khả ái, khả ý đều có tánh chất
khác biệt, có tánh chất ly tán, có tánh chất đổi khác? Làm
sao, này Ananda, ở đây, lời ước nguyền này có thể thành tựu
được: "Mong rằng cái gì được sanh, được thành, là pháp hữu
vi, là pháp bị diệt hoại, lại có thể không bị diệt hoại!"? Sự
kiện như vậy không xảy ra.
9) Ví như, này Ananda, từ một cây lớn mọc thẳng, có
lõi cây, một cành cây lớn bị gãy đổ. Cũng vậy, này Ananda,
từ nơi chúng Tỷ-kheo đứng thẳng, có lõi cây, Sàriputta bị
mệnh chung. Làm sao, này Ananda, ở đây, lời ước nguyền
này có thể thành tựu được: "Mong sao cái gì được sanh, được
thành, là pháp hữu vi, là pháp bị diệt hoại, lại có thể không bị
diệt hoại!"? Sự kiện như vậy không xảy ra.
10) Do vậy, này Ananda, hãy tự mình là ngọn đèn cho
chính mình, hãy tự mình nương tựa chính mình, chớ nương
tựa một gì khác. Dùng Chánh pháp làm ngọn đèn, dùng
Chánh pháp làm chỗ nương tựa, chớ nương tựa một điều gì
khác. Này Ananda, thế nào là Tỷ-kheo tự mình là ngọn đèn
cho chính mình, tự mình nương tựa chính mình, không
nương tựa một điều gì khác, dùng Chánh pháp làm ngọn đèn,