Chính vì những ngoắc ngoéo bên trong đó mà chưa bao giờ Quý ròm thuyết phục được T iểu Long ngồi vào bàn để nó "phụ đạo". Cứ mỗi lần nó mở miệng
định rủ rê, T iểu Long láu lỉnh lái câu chuyện sang đề tài võ thuật là nó xuôi xị. Sau những lần vận động bất thành như vậy, Quý ròm chẳng biết làm sao hơn là
làu bàu tức tối "Mặc xác nó! Nói chuyện với nó thà nói với cái đầu gối còn hơn!".
T hực ra T iểu Long không phải là đứa biếng
học như Quý ròm tưởng. Mặc dù không tin mình có thể học khá lên được và mỗi lần thấy những dãy số chằng chịt của môn toán là nó "hết muốn sống",
trong thâm tâm T iểu Long vẫn chẳng thích thú gì cái cảnh vào lớp thì ngọng nghịu đứng trơ thân cụ trên bảng, trước bao cặp mắt soi mói của lũ bạn, ra phố
thì lúc nào cũng nơm nớp chờ lẩn mặt thầy cô, hệt như một tên tội phạm né công an.
Mồm luôn luôn biện hộ cho cái sự học bết bát của mình, nhưng cũng như mọi học sinh bình thường khác, T iểu Long vẫn âm thầm ao ước được học giỏi nếu
không ngang hàng Quý ròm và nhỏ Hạnh thì chí ít cũng bằng phân nửa trình độ của các bạn mình.
T ất nhiên Quý ròm và nhỏ Hạnh sẵn sàng giúp nó. Nhưng cho đến nay, T iểu Long vẫn chưa chính thức "thụ giáo" một ai. T ất nhiên T iểu Long không có ý
định nhờ vả nhỏ Hạnh. Nhỏ Hạnh giỏi thì giỏi thật, thậm chí còn trên tài Quý ròm, ăn nói lại dịu dàng nhỏ nhẹ, nhưng
dẫu sao nó cũng là một đứa con gái. T ôn một đứa con gái làm "sư phụ" quả là chẳng ra sao, nhất là đối với một đứa anh hùng mã thượng như T iểu Long.
Như vậy chỉ còn Quý ròm là xứng mặt làm thầy. Nhưng "ông thầy" này thân hình thì còm nhom mà cái miệng lại rộng quá mang tai. T iểu Long chưa theo
học với Quý ròm ngày nào nhưng qua những lần nhờ Quý ròm giải giùm các bài tập thầy Hiếu cho về nhà, T iểu Long chẳng lạ gì tính nết thằng ròm này. Quý
ròm giảng bài chỉ một, mà quát tháo lại đến mười. Nó hỏi T iểu Long một câu, T iểu Long lóng ngóng chưa kịp đáp, nó đã hỏi sang câu thứ hai khiến T iểu
Long chỉ biết thộn mặt ra, dỏng tai nghe nó hò hét. Ngồi với Quý ròm cả buổi, đầu óc T iểu Long chẳng những không sáng được tẹo nào mà tai lại ù đặc, mồ
hôi trán vã ra như tắm, người cứ gây gây sốt như muốn đổ bệnh.
Quý ròm không bao giờ ngờ rằng đó mới là
nguyên do thực sự khiến T iểu Long tìm mọi cách thoái thác lời mời mọc học chung của Quý ròm từ trước đến nay.
Nếu không bị một vố đau điếng trong giờ vật lý sáng nay, hẳn T iểu Long sẽ không dễ dàng chấp nhận lời đề nghị kèm cặp của Quý ròm. Hơn nữa, tràng cười
diễu cợt của Quý ròm khi phát hiện lâu nay nó vẫn lẩn như chạch mỗi khi giáp mặt thầy cô khiến nó bùng lên quyết tâm phải phá vỡ cái thông lệ chẳng lấy gì
làm đẹp đẽ đó. Nó nghĩ lần này nó sẽ cố học, bằng mọi cách nó phải cố, nhất là một khi Quý ròm đã hứa sẽ từ bỏ cái thói hò hét ỏm tỏi của mình.
T ất nhiên Quý ròm chẳng hay biết gì về bầu tâm sự ngổn ngang của bạn mình. Hễ T iểu Long đồng ý học chung với nó là nó khoái rồi! Có thế chứ! Chẳng lẽ
hai đứa bạn thân như ruột rà mà đứa tiến cứ tiến, đứa lùi cứ lùi, đường ai nấy đi, coi sao được!
Nỗi hân hoan của Quý ròm không qua mắt được nhỏ Diệp. Buổi trưa, ăn cơm xong lúc chui vào phòng ngủ, nhỏ Diệp nháy mắt với ông anh:
- Nè, anh nói thật đi! Có chuyện gì mà hôm nay trông anh tươi tỉnh thế?
Quý ròm làm bộ nghiêm trang:
- Chuyện người lớn mày hỏi làm chi!