Kính Vạn Hoa 05: Xin Lỗi Mày, Tai To
Chương 1/10
Ðang ngồi đọc sách trên gác, tự nhiên phát hiện khung cảnh chung quanh vắng lặng, nhỏ Hạnh thấp thỏm buột miệng kêu.
Kêu xong, chờ một hồi chẳng nghe tiếng dì Khuê đáp, nhỏ Hạnh đoán dì đã đi chợ. Nhưng còn thằng T ùng, nó ở dưới nhà sao chẳng nghe tiếng T ùng, nó ở
dưới nhà sao chẳng nghe tiếng lục đục quen thuộc? Hay nó đã chạy chơi đâu rồi?
Nhỏ Hạnh lại ngoác miệng:
- T ùng ơi! T ùng à!
Ðúng như nó dự đoán, tiếng gọi của nó rơi tõm vào thinh không.
Ðợi một lát, nhỏ Hạnh lại gân cổ gọi:
- T ùng ới ời!
Vẫn chẳng có tiếng đáp lại. Nhất định thằng này đã chuồn đi đâu rồi! Chẳng hiểu nó có nhớ khóa cửa ngoài không? Nhỏ Hạnh cau mày lẩm bẩm và sau một
thoáng lưỡng lự, nó tiếc rẻ gấp cuốn sách đang đọc dở lại và lẹp xẹp lê bước xuống cầu thang.
Nhà dưới vắng tanh vắng ngắt. Suốt từ phòng ngủ, phòng làm việc của ba ra đến tận phòng khách tịnh không một bóng người. Giờ này ba mẹ đang ở sở làm, dì
khuê đi chợ còn thằng T ùng chắc sang chơi bên nhà hàng xóm.
T hực ra gặp những lúc yên tĩnh như thế này, nhỏ Hạnh thích lắm. T ính nó không ưa ồn ào náo nhiệt. Bao giờ đi học về, ăn cơm xong, nó cũng tót lên ghế bố
nằm đọc sách. Ðọc sách chán, nó lại ngồi vào bàn loay hoay giở tập ra học. Có một đứa con ham học như nhỏ Hạnh, ba mẹ chả cần nhắc nhở. T hậm chí mẹ
còn lo âu, sợ nó học nhiều sinh ốm.
Nhỏ Hạnh không ốm nhưng đến năm học lớp năm, mẹ phát hiện nó mắc tật cận thị. Ngồi trong lớp, nhìn lên bảng chỉ thấy lờ mờ, nó cứ xin thầy đổi lên bàn
thứ bảy. Sau đó nó chuyển lên bàn thứ sáu, rồi thứ năm. Ngồi bàn thứ năm một thời gian, nó lại xin lên bàn trên nữa. Cho đến khi được thầy xếp ngồi ở bàn
đầu, vẫn không thấy rõ chữ trên bảng, nó bèn quay sang dòm tập đứa ngồi cạnh.
Vậy mà nhỏ Hạnh vẫn chưa biết mình bị cận thị. Cho đến hôm mẹ chở nó đi mua cuốn “ Ðạo đức” thì mọi chuyện mới vỡ lở. Sau khi đi lòng vòng mấy hiệu
sách vẫn không tìm thấy cuống muốn mua, trên đường về lúc chạy qua một sạp sách báo bày bên lề đường, thấy người ta treo la liệt các loại sách giáo khoa,
mẹ dừng xe lại, bảo:
- Con nhìn thử xem có cuốn “ Ðạo đức” trong đó không?
Nhỏ Hạnh thản nhiên: