KÍNH VẠN HOA - Trang 290

vật nặng nào đó.

Nhỏ Hạnh mím môi xô mạnh. Chiếc ghế chướng ngại vật liền bị đẩy chệch qua một bên và cánh cửa hé ra.

Ðập vào mắt nhỏ Hạnh là hai thằng nhóc. Một là thằng T ùng, đứa kia là thằng Ðạt, bạn học cùng lớp với T ùng, nhà ở cách đây mấy dãy

phố.

Hai đứa đang thích chí ngồi nhìn con Tai To cuống quýt đưa hai chân trước lên loay hoay tìm cách gỡ chiếc bao ni-lông úp trên mõm. Chiếc bao ni-lông được
giữ chặt bằng một sợi dây thun ràng bên ngoài nên mặc dù rất cố gắng, con Tai To chẳng làm sao tháo tuột ra được. Nó cuống cuồng vùng vẫy, thậm chí bò
toài xuống đất, lăn lộn một cách tuyệt vọng.

Nhỏ Hạnh xuất hiện đúng vào lúc ánh mắt con

Tai To đang lộ vẻ van xin tội nghiệp.

- Này, này, các em làm gì thế? – Nhỏ Hạnh sửng sốt kêu lên.

Sự xuất hiện thình lình của bà chị khiến T ùng hốt hoảng:

- T ụi em có làm gì đâu ạ!

- Chơi nghịch thế mà bảo là không làm gì!

Vừa nói nhỏ Hạnh vừa bước lại chỗ Tai To, tháo chiếc bao quái ác trên mõm nó ra.

T ùng đã kịp thời lấy lại bình tĩnh. Nó dài giọng:

- Ðấy chẳng phải là chơi nghịch! Em phạt nó đấy!

- Nó làm gì mà em phạt? T ùng mím môi:

- Ai bảo nó xé tập của em! Nhỏ Hạnh nheo mắt:

- Nó trèo lên bàn học của em à?

- Không phải là trèo lên bàn học! – T ùng ấp úng – Nhưng vẫn la xé tập!

- Chị chả hiểu gì cả! – Nhỏ Hạnh vờ ngơ ngác

– T ập học bao giờ cũng được để ngăn nắp trên bàn. Con Tai To lại không trèo lên bàn được, thế làm sao nó có thể xé tập của em?

Câu hỏi oái oăm của bà chị làm T ùng cứng họng. Nó ngắc ngứ một lát rồi không nói không rằng, quay mình chạy vụt đi.