Lát sau, nó xuất hiện với cuốn tập tơi tả trên tay, giọng mếu máo:
- “ T hành tích” của con Tai To đây nè! Em có nói dối với chị đâu!
Rồi nó sụt sịt, vẻ tức tưởi:
- May mà đây là cuốn tập nháp! Nếu không nó xé cuốn tập học ở lớp, chắc em phải nghỉ học luôn!
Nhỏ Hạnh cầm cuốn tập săm soi một hồi rồi gật gù:
- Ðúng là cuốn tập đã bị xé. Nhưng co lẽ không phải do Tai To. Có thể một con chó hàng xóm đã gây ra chuyện nàỵ
- Chính con Tai To mà! – T ùng kêu lên đầy ấm
ức – Em nhìn thấy rõ ràng! T hậm chí em còn rượt theo nó để giật cuốn tập lại!
- Nhưng em đã bảo Tai To không trèo lên bàn học của em kia mà? – Nhỏ Hạnh vặn vẹo – T hế thì làm sao nó đụng tới cuốn tập này được?
- Cuốn tập này ấy à? – T ùng bối rối hỏi lại, rồi sau một thoáng ngần ngừ nó đành tặc lưỡi thú nhận – T hực ra thì... cuốn tập này em không để trên bàn! T rưa
hôm qua em nằm dưới sàn nhà tập vẽ, lúc dì Khuê giục đi ngủ, em vội vàng thế là... thế là...
Nhỏ Hạnh nheo mắt nhìn em:
- T hế là em cứ để cuốn tập dưới sàn, quên cất đi chứ gì?
- T hì vậy! – T ùng khụt khịt mũi tìm cách bào chữa – Nhưng mà ai chả có lúc quên! Mẹ thỉnh thoảng cũng vỏ quên chìa khóa rồi cuống cuồng đi tìm vậy!
- Ðừng có lôi mẹ vào đây! – Nhỏ Hạnh nghiêm mặt – Em làm thì em chịu! T rong chuyện này không thể trách Tai To được! Chỉ tại em cứ vứt tập vở bừa bãi
dưới sàn thôi!
T ùng vùng vằng:
- Nhưng trước đây em vẫn bỏ quên tập dưới sàn nhà mà có xảy ra chuyện gì đâu! Chỉ tại mẹ đem con Tai To về thôi! T ừ ngày có nó nhà ta mới lắm chuyện!
- Lêu Lêu! – Nói thế mà cũng nói được! – Nhỏ Hạnh quệt hai ngón tay vào má, trêu em – Chỉ có em luộm thuộm mới thấy lắm chuyện thôi! Ðã vậy, còn đổ
thừa cho Tai To nữa!
Bị nhỏ Hạnh tấn công tới tấp, nhất là trước mặt bạn bè, T ùng đổ quạu:
- Chị nói gì mặc chị! Em cứ phạt nó đấy! Em bỏ quên tập dưới sàn thì chị cứ phạt em, nhưng Tai To xé tập của em thì em có quyền
phạt nó!