- Khi nãy mình thấy T ần đứng nói chuyện với Minh T rung nè.
T ần chớp mắt:
- Vậy hả? Bạn đứng ở đâu mà thấy?
- Mình đứng chỗ hành lang ngó ra. - Lan Kiều đáp, rồi nó hạ giọng tò mò hỏi - Hai bạn nói gì với nhau vậy?
T ần liếm môi:
- Minh T rung hỏi tôi về bài thơ Bạn ấy...
- Bài thơ Đôi khi. - Lan Kiều nhăn mặt.
- À quên, bài thơ Đôi khi. - T ần lỏn lẻn - Minh T rung hỏi bài thơ đó tôi viết cho bạn nào vậy?
- Hay quá! - Lan Kiều long lanh mắt, reo lên
- Như vậy là "cá đã cắn câu". T hế T ần đáp như thế nào?
T ần nuốt nước bọt:
- T ôi... tôi...
- T ôi sao? T hấy "cô giáo" nhìn mình chằm chằm, tự nhiên "học trò" nghe cổ họng khô rang. T hế là nó lại tiếp tục lắp bắp:
- T ôi... tôi...
Dòm bộ tịch thằng T ần, Lan Kiều biết mình còn phải chờ đến T ết Ma Rốc. Nó sốt ruột quá, bèn hỏi thẳng:
- T ần nói là T ần viết tặng Minh T rung chứ?
- Không. - T ần lắc đầu, hai gò má nóng ran.
- Ủa. - Lan Kiều dựng mắt lên - Chứ T ần nói sao?
T ần khó nhọc đáp, trông nó rặn từng tiếng mà Lan Kiều muốn khóc quá chừng:
- T ôi nói bài thơ đó... tôi không tặng... cho
bạn nào hết.
- T rời đất! Sao T ần lại nói vậy? - Lan Kiều kêu lên thất vọng, nó nhìn thằng T ần bằng ánh mắt như thể thằng này vừa làm một điều gì đó hết sức ngu ngốc.