KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 146

lừa được ta thì ta hứa chắc sẽ buông tha ngươi lúc này. Dám không? Hãy
thử cách lừa ta xem?

Gã thở ra và lắc đầu:
- Lừa người chỉ là vạn bất đắc dĩ, là khi lâm hiểm cảnh, kể như sinh

mạng đã như chỉ mảnh treo chuông. Không những thế còn phải nghĩ cách
chiếm lòng tin của đối phương trước, sau đó mới mong có cơ hội giở trò.
Đằng này, tiểu thư đã đề phòng, tại hạ đang hoang mang vì chẳng giám tin
thêm gì nữa về mọi lời tiểu thư hứa, thế thì còn lòng dạ đâu để tìm cách lừa
tiểu thư?

Đường Kim Phụng đắc ý:
- Nghĩa là ngươi phen này cam chịu chết? Bất luận lần này lời ta hứa thật

tâm. Vậy thì mau nạp mạng thôi:

Xem đó là mệnh lệnh, lão nhân nọ lừ lừ tiến đến gần.
Kinh hoàng, gã kêu:
- Chờ đã. Hãy gượm gượm cho tại hạ đã nào.
Đường Kim Phụng thích chí cười:
- Vậy hãy mau mau liệu kế. Vì lời hứa của ta hãy còn hiệu lực đấy.
Gã cảm nhận đang bị xuất hạn, vội lấy tay lau khắp mặt, đoạn thở dài:
- Nghĩ cách để lừa thì không thể. Tuy nhiên, tại hạ chợt nảy một ý này,

chỉ là một trò đánh cược không hơn không kém, rất đẽ phân định ngay xem
ai thắng ai thua. Tiểu thư có nhã hứng chăng?

Đường Kim Phụng hất hàm:
- Thử nói xem.
Gã sục sạo tìm khắp người, sau đó tự lấy ra một ít ngân lượng:
- Hãy nhìn đây, tại hạ chỉ có tất cả là mười nén bạc. Xin tiểu thư cũng bỏ

ra đúng mười nén. Vị chi tất cả sẽ là hai mươi. Sau đó, giữa tại hạ và tiểu
thư sẽ lần lượt tư nêu ra một định giá. Cho đến cuối cùng, ai nêu mức định
giá cao hơn thì bất kể mức ấy thế nào, toàn bộ hai mươi nén bạc này đều
thuộc về người ấy. Và phần thắng cũng thuộc về người ấy. Tiểu thư có
muốn tham gia?

Đường Kim Phụng nghi ngại:
- Chỉ như vậy thôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.