KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 147

Gã gật dầu:
- Nhưng đừng xem thường trò này. Vì sẽ rõ giữa tại hạ và tiểu thư ai

thông minh hơn hoặc ai đủ đởm lược để nêu mức định giá cao hơn. Và nếu
tiểu thư chẳng dám thì thôi.

Ả nghiến răng:
- Nêu một định giá cao nhất để sở hữu toàn bộ hai mươi nén thì có gì ta

không dám? Lão hộ cung mau mang trao cho gã mười nén. Cũng chớ lo gã
ôm bạc bỏ chạy. Vì làm gì thoát. Hừ!

Lão họ Trịnh có vẻ cũng thấy hay hay vội lấy ra đủ mười nén bạc và trao

cho gã:

- Để xem Châu Sách ngươi giở trò gì.
Gã nhận lấy:
- Vậy là đủ hai mươi nén. Tuy nhiên, để trò chơi được công bằng, tại hạ

xin phiền ai đó phía chư vị hãy tạm giữ hộ toàn bộ số bạc này. Lão được
không?

Bỗng dưng được gã chỉ định, lão nhân nọ, không phải lão họ Trịnh, liền

vui vẻ đón nhận:

- Cứ ngỡ ngươi sẽ dành giữ. Còn giao cho lão phu thì quá dễ rồi. Hà hà...
Gã cũng hả hê tự xoa hai tay vào nhau:
- Được rồi. Nhưng để bắt đầu, tiểu thư có thể nhường cho tại hạ quyền

nêu một định giá trước?

Đường Kim Phụng dè dặt ưng thuận:
- Ta chỉ mới tham gia lần đầu. Được, cứ để ngươi tiến hành trước, theo

đó sẽ đến lượt ta. Hãy bắt đầu đi.

Gã hắng giọng:
- Để có thể sở hữu tất cả chỗ đó tại hạ xin bỏ ra mười nén để mua. Nhớ

đấy, tại hạ ra giá mười. Tiểu thư muốn thắng phải nêu một mức cao hơn.
Cũng đâu quá khó, đúng không?

Đường Kim Phụng gật đầu:
- Chỉ thế thôi sao? Vậy ta bỏ ra thêm hai, vị chi là mười hai.
Gã cũng gật đầu:
- Mười hai? Tại hạ thêm một, mười ba. Tiểu thư thua chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.