KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 158

Như Sơn nghi ngờ, cho rằng giữa ta và tiểu muội không là huynh muội cốt
nhục mà là một đôi gian phu dâm phụ.

Gã chấn động:
- Có như thế ư? Vậy sao Đường Như Sơn không tự thân dò hỏi? Hoặc có

bằng chứng gì thuyết phục chăng để Đường Như Sơn dám đề quyết một
chuyện tày đình này?

Lão bệnh phong ngẩng mặt lên, hai mắt lại ràn rụa vì lệ:
- Có lẽ những lần tiểu muội lẻn về thăm ta chăng? Vì đã bị ai đó tình cờ

phát hiện, lập tức mạch báo cho Đường Như Sơn, khiến gã súc sinh đó giận
dữ đến mất cả lý trí, chẳng ngại ngần sát hại thê nhi chăng? Ta đã luôn tự
vấn điều này và ngày càng thêm hối hận để tự thống trách, là chỉ vì ta khiến
tiểu muội mãi đến ngày chết cũng chẳng có lấy một ngày bình yên.

Gã chạm tay vào lão:
- Đại cửu chớ quá cả nghĩ. Lỗi không hoàn toàn do đại cửu, cũng không

thể đổ trút tất cả cho mẫu thân của tiểu điệt. Đừng phiền muộn như thế nữa
đại cửu ôi.

Lão nhìn gã:
- Ngươi gọi ta là đại cửu? Nghĩa là ngươi không ngại nhận Châu thị, tiểu

muội của ta là mẫu thân cho dù mẫu thân ngươi bị gán tội lăng loàn, chẳng
giữ tiết trinh, không chung thủy nên phải chết?

Gã chầm chậm gật đầu:
- Đường Như Sơn trước sau đã lập tam phòng, hai nương tử trước đó thì

lần lượt có một người bỏ đi, một người mất mạng do chính tay Đường Như
Sơn hạ thủ. Bao nhiêu đó cũng đủ để có thể nhận định Đường Như Sơn là
con người như thế nào. Tuy vậy, phàm việc gì cũng có nguyên lai nguyên
ủy. Nhất là khi muốn luận tội một ai càng cần phải có bằng chứng thuyết
phục. Vậy đại cửu xin cứ thuật kể tất cả, càng tường tận càng tốt. Để Châu
Sách này giả như không là điệt như cốt nhục của đại cửu cũng quyết làm rõ
chân tướng việc này.

Lão kể:
- Cũng chẳng còn gì nhiều so với chuyện ta vừa kể. Có chăng chỉ là toàn

bộ thực cảnh ta đã tận mục sở thị. Đấy là tiểu muội ta ngoài việc vẫn một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.