KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 160

muội ta thành một thi thể bất ra nhân dạng. Chỉ là một đống huyết nhục
nhầy nhụa, thật thê thảm, tột cùng thê thảm.

Gã cũng tột cùng bàng hoàng và chẳng nhận ra đã và đang tự cắn làn

răng vào môi đến bật túa máu.

Chỉ khi máu thấm ngược vào nghe mặn, gã mới có thể bật thốt:
- Còn tiểu điệt? Sau đó sao được tha chết?
Lão bệnh phong nhờ đó cũng tự vượt qua cơn kích động:
- Ngươi muốn nói về đứa trẻ sơ sinh ư? Kỳ thực ta vẫn không hiểu hắn

có dụng ý gì qua những diễn tiến tiếp theo. Đấy là ta thấy hắn đã nâng đứa
trẻ sơ sinh lên thật cao, thái độ như chỉ chực quật xuống cho tan xác. Thế là
ta quá khiếp đảm, cũng có phần phẫn nộ nữa, đã sơ ý để bật ra tiếng kêu.
Khi ta nhớ lại, ta thêm sợ sẽ bị hắn phát hiện, đành vội vàng lui người bỏ
đi. Dù vậy, vì vẫn lo cho số phận của đứa trẻ sơ sinh, sau đó ta cũng nhiều
lần vừa lén quay lại nhìn vừa tìm cách dò hỏi, nhờ vậy được biết đứa trẻ sơ
sinh vẫn còn sống, vẫn do hắn cưu mang, được hắn đặt cho tính danh là
Châu Sách.

Gã kinh ngạc:
- Có thể Đường Như Sơn đã nghe tiếng đại cửu kêu. Do đó, thay vì quyết

hạ sát tiểu điệt, lão buông tha để vội tìm đại cửu.

Lão bệnh phong cau mặt:
- Tìm để giết ư?
Gã gượng cười:
- Không phải. Vì thoạt tiên có thể lão chỉ muốn thu hồi Lân Y Giáp trước

đã.

Lão bệnh phong giận dữ:
- Nhưng ta đâu giữ, cũng đâu biết Lân Y Giáp là cái gì?
Gã bảo:
- Vì đó là điều lão nghi. Cũng may là lão chưa hề tìm được đại cửu.
Lão bệnh phong lắc đầu:
- E ngươi đoán sai. Vì muốn tìm ta đâu có gì khó.
Gã thở hắt ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.