KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 169

- Ngươi quả có tâm địa xấu xa. Chứng tỏ nếu ta ưng thuận bỏ qua thì thế

nào cũng vì ngươi bị chuốc họa. Mau đỡ!

Ào...
Họ Thẩm thấy đã mất cơ hội, do đã lỡ đành phóng lao theo lao, lập tức

cùng họ Vũ diễn khai một trận sinh tử, tạo cảnh tượng kinh hoàng và hoang
tàn cho vùng trũng núi vốn trước đó vẫn bình yên tĩnh lặng.

Họ có thân thủ ngang nhau, kẻ nửa cân người tám lạng, càng kéo dài trận

chiến chỉ càng làm cho nhau thêm dần kiệt quệ.

Bởi kiệt lực nên họ chậm dần, nhờ đó cùng phát hiện gã lúc này đã biến

mất.

Họ cùng biến sắc và nhìn nhau:
- Không lẽ chúng ta đã lầm? Kỳ thực bản lãnh gã rất cao minh, dù bị

điểm huyệt vẫn tự giải khai và còn chủ ý tạo cơ hội khi phát hiện giữa
chúng ta việc động thủ là điều không tránh khỏi?

- Như vậy chưa thật đúng. Vì sự thật là gã vẫn bị khống chế huyệt đạo,

đủ thấy gã chưa thật cao minh. Chỉ nhờ có mưu mô có thừa, việc gã chủ ý
tạo cơ hội thúc đẩy chúng ta giao đấu thì có thể. Và như vậy nhất định gã
thoát chưa xa. Hãy đuổi theo mau.

- Được. Đuổi thì đuổi. Nhược bằng để gã tùy tiện tiến nhập sâu hơn, cả

hai chúng ta dĩ nhiên sẽ phải chung số phận.

Họ cùng leo ngược lên. Nhờ thân thủ lợi hại nên họ leo như bỡn.
Tuy nhiên, họ càng sục tìm càng lo sợ, bởi vẫn chưa phát hiện gã nọ, dù

chỉ một dấu vết nhỏ.

Họ bảo nhau, lần này thì lão Thẩm thì thào:
- Vũ huynh bảo gã đã tiến sâu vào hay chỉ vội quay lui?
- Ý Thẩm huynh quả quyết gã tinh thông kỳ trận?
- Vì không thấy trận đồ biến hóa.
- Nhưng Thẩm huynh bảo gã bản lãnh kém.
- Vì thế mỗ mới nghĩ gã có thể đã quay lui, vị tất dám tiến sâu vào hơn.
- Thật ý Thẩm huynh là thế nào?
- Không tìm nữa. Vì dù tìm cũng vô ích.
- Nghĩa là cũng chẳng cần bẩm báo?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.