KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 261

thủ. Địch ngã xuống, không một tiếng kêu, kể cả lúc ngã cũng không thể
gây thành tiếng động vì đã được Châu Sách nhẹ nhàng đỡ theo cho đến khi
nằm dài.

Tiếp đó, Châu Sách kéo tay Tuyết Hà đi mau:
- Chỉ chậm chân là địch có thể ùn ùn kéo đến ngay. Đi nào.
Được một lúc, tự Châu Sách chợt xé ra từ vạt áo hai mảnh vải. Trao cho

Tuyết Hà một, Châu Sách bảo:

- Dường như địch nhận ra nhau nhờ đều che mặt. Lẽ ra chúng ta cũng

nên hành động như họ. Nào, làm đi. Hay để tại hạ giúp?

Thượng Quan Tuyết Hà tự buộc lên mặt được:
- Châu huynh không đề phòng sẽ có người ngộ nhận hai chúng ta cũng là

địch sao?

Châu Sách lắc đầu:
- Đúng như nhũ nương kịp bẩm báo, địch quá đông và lại hạ thủ rất tàn

độc. Tại hạ e người của quý phủ nếu còn thì chẳng được bao nhiêu. Thôi,
hãy đi mau nào. Cần nhất là mau dò tìm tung tích của bá phụ, bá mẫu và
Đại thiếu gia.

Thượng Quan Tuyết Hà thán phục và bớt lo vì đã có Châu Sách bên

cạnh:

- Như Châu huynh đã thay đổi ý định, vừa trở thành một trong những ca

ca của Tuyết Hà?

Châu Sách nhẹ thở ra:
- Kỳ thực thì giữa lệnh tổ mẫu và tại hạ cũng nhận ra là rất cần đến nhau.

Nếu tiểu thư không chê bỏ thì tại hạ nguyện ý quan tâm chăm sóc như một
hảo muội tử.

Bỗng có tiếng kêu rên khẽ thốt lên:
- Thì ra là Châu thiếu hiệp? Ôi... Tiểu nhân đau đến chết đi mất. Nếu

phải tiểu thư... xin mau cứu tiểu tỳ.

Thượng Quan Tuyết Hà giật mình:
- Hồng Đào...
Châu Sách vội chui vào một lùm cây tối đen và nhìn thấy ngay một tiểu a

hoàn Hồng Đào cũng chung thảm trạng tuyệt vọng như từng thấy ở nhũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.