KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 259

Thượng Quan Tuyết Hà giật mình:
- Nhưng ở đấy đã bị phóng hỏa, liệu còn chỗ nào ẩn náu mà quay lại?
Ngờ đâu lão thái thái lại tán đồng:
- Cách này quả cao minh. Vậy đi mau. Nhưng đừng quên, dù trời sắp tối

dần thì ở đấy vẫn quá sáng, e khó che giấu hành tung.

Châu Sách ngước nhìn trời cao:
- Sắp tối rồi sao? Vậy thì đừng đến đấy nữa. Trái lại hãy làm như thế này.
Châu Sách dừng lại, tự lấy tay chà xuống đất bẩn, sau đó cũng tự bôi bẩn

khắp mặt.

Thượng Quan Tuyết Hà nhăn mặt:
- Để làm gì?
Lão thái thái cũng ngơ ngác không hiểu.
Châu Sách liền giải thích:
- Phạm vi quanh phủ khá rộng, thà nhân trời tối tìm chỗ ẩn thân bên

ngoài ắt thuận lợi hơn. Và cũng nhờ đó, ta ở trong tối, địch ở ngoài sáng,
chẳng phải dễ đối phó hơn sao, thay vì tự chui vào tuyệt lộ?

Tỉnh ngộ, lão thái thái bảo:
- Vậy mau bôi bẩn hộ lão thân. Dù đâu là lần đầu lão thân phải chịu thảm

nhục thế này.

Sau khi bôi bẩn, có thể quả quyết chỉ giữa họ mới nhận được nhau,

huống hồ sau đó cả ba cùng hòa lẫn vào một chỗ huyên náo để cuối cùng
tìm ra được một chỗ ẩn thân là nấp vào giữa rặng liễu um tùm buông rũ thật
thấp.

Ở đây, Châu Sách khẽ thì thào:
- Tiếng sát phạt giao đấu vẫn vang dậy, lão nhân gia nghĩ sao, hài nhi có

cần kín đáo đi thám thính khắp lượt, nhất là để tìm hiểu số phận của...
những người còn lại?

Thượng Quan Tuyết Hà bật rên:
- Tuyết Hà cũng muốn đi. Vì gia phụ, gia mẫu và nhất là đại ca chẳng rõ

mệnh hệ thế nào?

Châu Sách khuyên nhủ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.