KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 297

- Muội thật cũng chẳng biết có còn đâu nữa nơi để dung thân hay không.

Ắt hẳn điều này cần phải có nội tổ mẫu định đoạt.

Châu Sách nhẹ gật đầu:
- Như vậy cũng tốt. Vì lệnh tổ mẫu chứng tỏ vẫn còn rất nhiều tâm cơ.

Thôi, hãy cứ quyết định như thế. Còn bây giờ, hãy chờ tại hạ ra hiệu và tiểu
thư cứ theo đó tiến hành ngay. Rõ chưa?

Thượng Quan Tuyết Hà chạm vào tay Châu Sách:
- Châu huynh không oán trách nội tổ mẫu chứ? Và cũng đừng nghĩ vì

Tuyết Hà không muốn gặp lại nên mới nói bản thân không biết trước sẽ tạm
dung thân chỗ nào. Kỳ thực, Tuyết Hà luôn muốn có Châu huynh bên cạnh,
nhất là những lúc như thế này.

Châu Sách nhẹ lắc đầu:
- Không đâu! Tại hạ chẳng dám oán trách ai. Có chăng là chỉ tự trách,

bản thân quả thật chẳng có lai lịch minh bạch. Thế thôi. Nào, đừng nghĩ
ngợi gì nữa. Vì cơ hội để hành động như sắp xảy đến kia kìa.

Thượng Quan Tuyết Hà dõi nhìn ra ngoài. Và khi chỉ mới vừa vặn nhìn

thấy cục diện diễn khai đang càng lúc càng tăng dần sát khí thì Thượng
Quan Tuyết Hà đã nghe Châu Sách giục:

- Đúng lúc rồi. Đi mau. Hãy lao ra và cứu người thật nhanh kìa. Mau lên!
Tự giận là phải để Châu Sách giục đến hai lần, chỉ do bản thân bị giật

mình, Thượng Quan Tuyết Hà vì muốn chuộc lại nên vận lập tức vận dụng
toàn lực để lao ào ra.

Vút!
Bọn mặt trắng phát hiện:
- Mau! Có kẻ toan giải cứu mụ họ Đinh.
Nhưng Thượng Quan Tuyết Hà nhờ lợi thế bất ngờ nên vẫn chộp được

nội tổ mẫu và đang khẩn trương thoát đi.

Vút!
Đường Kim Phụng cũng thấy nên quát:
- Tiện nhân kia, ai cho phép ngươi...
Tiếng quát phải ngưng ngang do Đường Kim Phụng lại bị hai cao thủ

mặt trắng bất thần xuất thủ nhân lúc Đường Kim Phụng có dấu hiệu phân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.