KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 432

xem, liệu có thoát được chăng?

Vù...
Sau diễn biến này thì từ một chỗ kín đáo nào đó bỗng có hai bóng hình

hài cơ hồ bất thành nhân dạng cũng lảo đảo xuất hiện. Và dù mãi lảo đảo cả
hai theo đó vẫn dựa vào nhau cùng khẩn trương ly khai, nhờ đó cho thấy cả
hai nếu ở một này chỉ còn một chân thì ở một kia cũng đã mất một tay. Thế
nên, bảo dựa vào nhau là ý muốn tả cảnh người một chân dùng hai tay ôm
và tỳ vào người còn đủ hai chân để tùy mỗi người bỏ ra phân sức lực cần
thiết, hợp sức cùng có thể bỏ ra của người kia, tạo thành một hợp lực tuy
không thật uy mãnh, nhưng chí ít cũng đủ giúp cả hai dần thoát xa cảnh thị
phi vừa bất chợt xảy đến ở một nơi cứ ngỡ đã trở nên hoang dã này.

Nhưng cả hai đi không thoát:
- Ai?
Tiếng quát hỏi cũng khá lớn khiến nhân vật đang lao đuổi theo bóng

nhân ảnh nhỏ thó, được đoán là nhân dạng của một vị cô nương, đành vội
quay trở lại:

- Điều gì vậy?
- Bẩm Môn chủ. Có hai lão tàn phế này đang tìm cách lén thoát đi.
- Có nhận ra lai lịch chăng?
- Thuộc hạ chưa hỏi. Nhưng qua nhân dáng bên ngoài, hai lão này nếu

từng là cao thủ thì lúc này chẳng còn nữa. Bởi vì mỗi lão đều có một chi bị
hủy, ắt chỉ mới đây.

- Ý muốn nói có dò hỏi lai lịch cũng bằng thừa?
- Xin tùy Môn chủ định đoạt. Vì dường như chưa đến lúc để hành tung

bổn môn bị lộ.

- Hừ! Vậy hỏi hai lão muốn chết cách nào. Tùy theo đó, cho họ toại

nguyện.

Hai lão tàn phế cùng rúng động:
- Sao? Định đoạt sự tồn vong của sinh mạng tha nhân dễ dàng là vậy ư?

Vô lượng thọ Phật!

- Ắt thí chủ đây là Môn chủ Xuyên Cương môn đã từng gây liên tiếp

nhiều thảm trạng ở...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.