KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 464

- Hãy cứ nghĩ, đấy là do lệnh điệt quá nôn nóng báo thù cho Đường gia.

Và để cứu vãn trước khi quá muộn, chúng ta nên mau đuổi theo, phải bằng
mọi giá thuyết phục lệnh điệt cùng quay lại thực hiện theo như đề xuất của
Trường Đoản tiên sinh và đã được Môn chủ trước mặt mọi người chấp
thuận.

Kiều Thái Ngọc cũng bảo:
- Bạch lão bá nói rất đúng. Đừng để chậm nữa, sư phụ.
Đường Lệ Hoa gập đầu:
- Âu cũng chỉ còn cách đó mà thôi. Nhưng liệu chúng ta đuổi kịp chăng

với bản lãnh của Phi Thạch nhờ nhiều linh đan diệu dược đã ngày càng tinh
tiến, có thể bảo là cao minh nhất bổn môn hiện nay?

Bạch Quan Vịnh thoáng nhăn mặt:
- Không kịp cũng phải cố. Cần thiết thì đành phân khai, chỉ mong sao lúc

gặp lại, lệnh điệt đừng có thái độ trở mặt là được.

Đường Lệ Hoa vụt nghiêm mặt:
- Nếu y dám trở mặt thì Lệ Hoa thà chịu tội với tổ tông Đường gia, quyết

không để hệ lụy đến bổn môn. Đây, Bạch bá bá mau thu giữ vật này và đi
cùng với Ngọc nhi. Và tùy đó, Bạch bá bá có thể xử y theo đúng môn quy.

Được phó giao một vật, Bạch Quan Vịnh giật mình:
- Môn chủ đã quyết định thật sao?
Đường Lệ Hoa xót xa bảo:
- Chỉ qua thái độ lần này của y, Lệ Hoa còn nghĩ có thể những lời cáo

giác trước đây của Châu Sách cũng là sự thật. Vậy nếu y am hiểu và đã
từng dụng độc, lại không biết chuyển tâm hồi ý để luôn tận tâm tận lực vì
bổn môn thì Lệ Hoa chẳng còn gì để suy nghĩ nữa. Chỉ mong Bạch bá bá
nếu có cơ hội hãy cố thuyết phục y trước khi quá muộn. Hẹn gặp lại.

Vù...
Dõi mắt nhìn theo, Bạch Quan Vịnh thở dài:
- Thật khó xử cho Môn chủ. Huống hồ tự Môn chủ như cũng rõ người

như Phi Thạch nếu dễ thuyết phục thì đâu có xảy ra cớ sự này. Ngươi có
nghĩ như thế chăng, Ngọc nhi?

Kiều Thái Ngọc ái ngại đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.