KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 462

- Nhưng để tránh mọi tai mắt của võ lâm, bổn nhân hy vọng chư vị cũng

cẩn trọng cải dạng như thế này, vẫn cần phân khai đi thành từng nhóm nhỏ
tương tự. Được chứ?

Sau đó, có lẽ cũng như lúc đến, từ khu trang viện có vẻ ngoài nhếch nhác

dần ly khai từng nhóm nhỏ chỉ vài ba nhân vật và họ lặng lẽ phân khai đi
theo các ngả đường, biến khu trang viện từ trong ra ngoài dần trở thành tiêu
điều hoang vắng, phù hợp với dáng vẻ nhếch nhác sẵn có.

Với một nhóm đông hơn, nhưng năm sáu nhân vật cùng đi, dù thoạt tiên

chia thành hai tốp đi trước đi sau, nhưng chỉ độ một quãng ngắn, tốp đi
trước vì cố tình chậm chân nên khi tốp sau tiến lên kịp thì Đường Phi
Thạch ở tốp trước liền lên tiếng, tỏ thái độ bất phục:

- Tiểu cô cô sao quá nhân nhượng, lẽ ra cần nên lấy uy quyền một Môn

chủ ra lệnh mới phải? Và đã thế này thì biết đến bao giờ mới báo phục mối
thù Đường gia bị hủy diệt?

Ở tốp sau vừa tiến lên kịp gồm Đường Lệ Hoa, Bạch Quan Vịnh và Kiều

Thái Ngọc. Đường Lệ Hoa cau mày bảo:

- Muốn có đủ uy quyền tối thượng chỉ khi nào Phi Thạch ngươi đủ bản

lãnh đắc luyện tuyệt học và tự vượt qua quan ải cuối cùng. Nghĩ lại bản
thân ta đã không đúng khi tùy tiện phá lệ tạo cơ hội cho chỉ duy nhất một
mình ngươi.

Đường Phi Thạch vẫn càu nhàu:
- Tuyệt kỹ của bổn môn liệu khi luyện xong có thật sự sẽ là cái thế vô

địch chăng? Vì nếu chẳng được như vậy chi bằng tiểu cô cô hãy cùng tiểu
điệt tự ly khai, tha hồ tìm cách báo thù.

Bạch Quan Vịnh cười cười:
- Muốn ly khai phải giao hoàn toàn bộ sở học đã tiếp nhận. Ngươi ưng

thuận chăng?

Đường Phi Thạch than thở:
- Giao hoàn thì kể như vô khả báo thù. Há lẽ chẳng còn cách nào vẹn

toàn hơn sao, tiểu cô cô?

Đường Lệ Hoa lắc đầu toan đáp, chợt tiếng Đường Phi Thạch đột ngột

hỏi Kiều Thái Ngọc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.