KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 492

Đúng lúc này, giữa thinh không chợt vang phát lên một tiếng thét phẫn

nộ:

- Đường Phi Thạch ngươi thật vô sĩ. Ta phải giết ngươi. Đỡ!
Một bóng nhân ảnh xuất hiện với một đạo uy kình đột ngột từ trên cao

quật thẳng xuống Đường Phi Thạch.

Ào...
Đường Phi Thạch giật nảy người, vội nhảy bật quan một bên.
Vút!
Thật may cho Đường Phi Thạch, ngọn kình đầy uy lực vì mất đối tượng

nên vỗ luôn xuống nền đất.

Ầm!
Bụi cát lập tức tung bay mịt mù và mau chóng lan tỏa che kín một phạm

vi ước ngoài bảy trượng xung quanh.

Rào...
Trong khi chờ bụi cát tạm lắng, Đường Phi Thạch giận dữ quát vang:
- Cô nương là ai? Can cớ gì tùy tiện xen vào nội tình bổn môn đang do

tại hạ là Môn chủ hành xử? Hãy mau xưng rõ tính danh xem nào?

Nhưng đáp lại với tiếng quát hỏi đầy giận dữ của Đường Phi Thạch thay

vì phải là âm thanh của nhân vật vừa xuất hiện, thì lại là một âm thanh trầm
trầm nói với chính Đường Phi Thạch:

- Tiểu nhai nhi chớ lo về ả. Trái lại, hãy thu thập và xóa bỏ toàn bộ mọi

dấu tích đã do ngươi nông cạn tự gây ra. Phần ả này đã có lão phu thu thập.
Đừng chạy chứ, Hà Khưu Bích. Ha ha...

Không cần biết đấy là giọng nói của ai, cũng chẳng quan tâm ở xung

quanh đang diễn khai điều gì, Đường Phi Thạch cứ hớn hở chui lẩn vào
vùng cát bụi hãy còn mù mịt, là thái độ quyết tìm và hành xử hai nhân vật
đã bị hắn hạ độc là Kiều Thái Ngọc và lão Bạch Quan Vịnh.

Cũng lúc này, thanh âm của nữ nhân mà Đường Phi Thạch vừa quát hỏi

đã đến lúc phải cất lên, nhưng không để đáp lại hắn:

- Lão là ai? Sao giọng nói tuy giống nhưng nhân dạng lại chẳng phải lão

Đại Trạng Nguyên ta từng biết?

Giọng trầm trầm nhân đó cũng cất lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.